XtGem Forum catalog
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322700

Bình chọn: 9.00/10/270 lượt.

lục di động từ trong túi xách

ra xem, hiển thị người gọi đến lại là Chương Minh Viễn.

Cô sửng sốt, sửng sốt xong, đột nhiên nghĩ đến gì đó,

bèn dùng sức ấn nút nhận điện, giọng nói hạ thấp lạnh nhạt: “Alô.”

Ngược lại với cô, Chương Minh Viễn cất giọng nhẹ

nhàng: “Bạch Lộ, cô ở đâu? Bây giờ cô có thể đến công ty một chuyến không?”

Cô trầm mặc trong giây lát: “Được.”

“Vậy tôi chờ cô dưới lầu.”

Cúp điện thoại xong Bạch Lộ nhanh chóng trả tiền rời

đi. Khi bước vào quán bar, cô mệt mỏi yếu ớt như rắn mới lột da; lúc rời quán

bar, cô như con sư tử thức dậy lúc sáng sớm. Khuôn mặt bị rượu nhuộm đỏ mang

theo một vẻ căm hận cùng quyết liệt kiểu bất chấp tất cả.

3.

Vừa xuống taxi, Bạch Lộ liền trông thấy Chương Minh

Viễn. Anh ta không đi một mình mà cùng Âu Vũ Trì ngồi trên mui trước của chiếc

xe thể thao Lamborghini tán gẫu gì đó với nhau. Hai người nói chuyện rất vui

vẻ, tiếng cười sang sảng. Nhìn thấy cô, anh ta vừa cười vừa đứng lên đi về phía

cô. Cô không hề nhúc nhích chờ anh ta đi tới, đột ngột giơ tay, dùng sức vung

về phía má anh ta, đánh xuống một cái tát thật nặng.

Bốp một tiếng – tiếng tát sắc gọn cất lên đặc biệt

vang dội trong đêm tối, cũng bởi cô đánh rất mạnh. Một cái tát dùng toàn bộ sức

lực kia khiến tay phải của cô âm ỉ đau.

Bất ngờ trúng một bạt tai của cô, Chương Minh Viễn

bỗng kinh ngạc đến ngây người. Anh ta đứng im sững sờ như tượng đá, hồi lâu vẫn

chưa lấy lại tinh thần. Cách đó không xa, Âu Vũ Trì chứng kiến một màn này cũng

kinh ngạc không thôi, hối hả xông tới, anh ta vừa chỉ vào Bạch Lộ vừa nói với

vẻ cực kỳ lúng túng: “Này, cô có bị điên không? Tại sao không nói không rằng mà

ra tay đánh người hả?”

“Vì anh ta đáng đánh.”

Giọng nói Bạch Lộ vừa lạnh lùng vừa cứng rắn, tựa như

viên đá đông cứng vừa được lấy ra từ tủ lạnh. Nhưng ánh mắt lại bùng cháy hừng

hực, men rượu thiêu đốt trong cơ thể cô, đốt cháy ánh mắt, càng đốt cháy tư duy

của cô. Cô nghiến trăng nghiến lợi trừng mắt nhìn Chương Minh Viễn, thái độ cứ

như là hận không thể tát cho anh ta thêm một bạt tai.

Bên má tê rần chậm rãi dâng lên cảm giác đau rát,

Chương Minh Viễn dần hoàn hồn. Xoa nhẹ bên má của mình với vẻ khó có thể tin,

anh ta vừa chấn động vừa giận dữ, ánh mắt lóe sáng đến dọa người, tiếng nói rít

ra từ trong kẽ răng: “Tại sao tôi lại đáng đánh, cô có thể cho tôi một lý do không?”

“Anh làm gì trong lòng anh biết rõ, còn cần tôi phải

nói sao?”

“Tôi làm gì chứ? Tôi không biết rõ cái gì hết.”

“Anh đừng giả vờ giả vịt nữa, nếu không phải là anh

thì làm sao mẹ bạn trai tôi lại biết được nhiều chuyện đến vậy. Chương Minh Viễn,

anh là đồ đê tiện.”

“Cô nói gì vậy, tôi căn bản còn không biết mẹ của bạn

trai cô.”

“Không cần anh phải biết, chỉ cần anh ngấm ngầm nói

vài lời không hay ho về tôi, chuyện lan truyền đi rồi cũng đến tai bà ấy.

Chương Minh Viễn, quân tử kín mồm kín miệng, còn anh là một kẻ tiểu nhân. Anh

quá sức đê tiện.”

Trong mắt Chương Minh Viễn cũng bùng lên hai ngọn lửa

giận dữ mãnh liệt: “Thực không hiểu nổi cô. Được, cứ cho tôi không là quân tử,

cô cũng chả phải thục nữ gì sất. Nếu cô là một người trong sáng thanh bạch thì

hà tất phải sợ người ta nói.”

Bạch Lộ bị anh ta kích động, ánh mắt đều đỏ au, không

chỉ có lửa giận mà còn cả nước mắt: “Nếu không có loại người như bọn anh, con

gái trên đời này đều trong sạch. Chương Minh Viễn, đừng tự cho mình hay ho lắm,

chẳng qua anh có một ông bố tốt mà thôi.”

Âu Vũ Trì thực tình không nhịn được bèn xen vào: “Này,

sao cô lại nói vậy hả? Sao lại bảo nếu không có loại người như chúng tôi con

gái trên đời đều trong sạch? Cô phải biết, có những đứa con gái là tự mình đem

bán, tỉ như cô. Năm năm trước là cô muốn bán chính mình, chủ động tới dụ dỗ

Chương Minh Viễn ở khách sạn Hilton. Bây giờ đừng có tự cho mình thanh cao như

vậy, cứ như thể Chương Mnh Viễn bắt con nhà lành làm gái. Mà ngay cả chuyện đó,

cô còn làm không xong.”

Bạch Lộ hít sâu một hơi, cô từng lờ mờ đoán Chương

Minh Viễn có khả năng đã nhận ra mình, nhưng vẫm thầm ôm tâm lý cầu may. Hiện

tại cuối cùng đã xác định, anh ta quả thực đã nhận ra cô từ lâu, cũng đã sớm đề

cập với bạn bè bên cạnh. Cô liền biết mọi chuyện nhất định là từ chỗ anh ta rò

rỉ đi, quả đúng là như vậy. Có lẽ trong một tình huống ăn chơi xa hoa trụy lạc

nào đó, một đám đàn ông uống nửa tỉnh nửa say ngồi cùng với một đám phụ nữ nói

chuyện trăng gió, anh ta sẽ nhắc đến cô với giọng điệu như thế nào? Nhất định

là không đứng đắn gì cho cam.

Lửa giận càng bốc càng cao, cô oán hận nhìn chằm chằm

Chương Minh Viễn, hai nắm tay siết chặt: “Không sai, năm năm trước là tôi chủ

động tìm anh, vậy thì sao? Có điều – cái tôi tìm không phải anh, mà là tiền,

anh là kẻ tiêu tiền như rác được dâng lên tận cửa. Khi đó tôi lừa anh một vạn

tệ, nhưng anh đừng tưởng có thể đứng trên bục cao đạo đức mà phán xét tôi như

thế. Nếu tôi là gái, thì anh cũng là một khách làng chơi, chả ai cao quý hơn

ai. Chẳng phải là một vạn tệ thôi sao, Chương Minh Viễn, ngày mai tôi sẽ đem

tiền trả lại anh, từ n