
h tin em đi, em thực sự sợ anh hiểu lầm nên mới không nói gì cả. Vốn
dĩ em định chờ cố vấn Chương về đem nhẫn trả cho anh ta là xong, nhưng em không
ngờ trong nhà bị trộm viếng. Nhẫn đã mất, khi đó em rất khó giải thích. Lúc ấy
mới nói anh hay chuyện chiếc nhẫn, em càng sợ anh sẽ hiểu lầm sinh nghi. Em
định tự đi mua một chiếc tương tự trả cho cố vấn Chương hòng kết thúc chuyện
này, thực sự đấy.”
Dương Quang nhìn cô, sắc mặt dần dần dịu đi: “Bạch Lộ,
em không cần nói nữa, anh tin em.”
Bạch Lộ chợt ấm lòng, trong phút chốc nước mắt dâng
đầy nơi đáy mắt. Hiển nhiên Thượng Vân hết sức bất mãn với sự tín nhiệm của con
trai dành cho cô, sa sầm giọng: “Dương Quang, nó nói cái gì con tin cái đó à,
đầu óc con có hỏng không?”
“Mẹ, Bạch Lộ không phải loại người đó, con hiểu cô ấy.
Chuyện lần này nhất định là hiểu lầm.”
“Được, chuyện chiếc nhẫn có thể là hiểu lầm, thế nhưng
người trong công ty nó đều nói nó cặp kè với cái thằng cố vấn Chương đó. Đừng
nói với tôi là tin đồn không thể tin, tôi thấy không có lửa làm sao có khói.”
“Dì à, cháu không biết dì nghe ai nói chuyện đó, nhưng
giữa cháu và cố vấn Chương…”
Thượng Vân lạnh lùng ngắt lời cô: “Bạch Lộ, cô có dám
nhìn thẳng vào mắt tôi nói tôi hay, cô và cố vấn Chương kia thực sự trong sạch
chưa bao giờ có sự việc nào mang tính giao dịch hay không?
Sự việc mang tính giao dịch – trong nháy mắt, Bạch Lộ
tưởng như bị búa tạ nện vào người. Ký ức hò nhau sống lại, kéo theo từng màn
chuyện cũ năm năm trước… Cô bỗng nhiên ra sức cắn mạnh môi dưới, sắc mặt phút
chốc tái xanh như sương sớm cuối thu. Không thốt lên nổi một từ.
Mặc dù cô chỉ kinh động và im lặng trong giây lát, nhưng
đều bị Dương Quang và Thượng Vân đứng bên nhìn thấy tất thảy. Dương Quang bỗng
rùng mình chấn động: “Bạch Lộ, tại sao em không nói gì?”
Thượng Vân thắng lợi hừ lạnh một tiếng: “Bởi vì cô ta
đã không còn gì để nói. Dương Quang, chỉ có con mới tin nó. Đã sớm nói với con
rồi, mấy đứa con gái tỉnh lẻ để được ở lại Bắc Kinh thì chuyện gì cũng dám làm.
Sở dĩ nó yêu đương với con, bởi vì biết con có thể cưới nó cho nó một cái nhà.
Còn dụ dỗ vị cố vấn Chương đã có vợ chưa cưới nhất định là ham muốn tiền của anh
ta. Nó chân đạp hai thuyền, toan tính ăn nhà đông ở nhà tây. Lừa con xoay mòng
mòng. Mẹ gọi nó tới đây ba mặt một lời nói cho rõ ràng, chính là muốn cho con
nhận rõ bộ mặt thật của nó.”
Dương Quang nhìn Bạch Lộ như không thừa nhận, hai hàng
lông mày rậm nhíu lại thật chặt, trong ánh mắt là nỗi đau đớn khó có thể tin.
Sự mặc nhận của cô hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của anh, khiến anh bị đả kích
nặng nề. Anh định nói gì đó, nhưng vài lần mở miệng đều không thốt lên được một
chữ, chỉ có đôi môi khe khẽ run.
Bạch Lộ biết không thể giấu diếm thêm nữa, việc đã đến
nước này cô đành phải nói thẳng. Hít thở sâu một chút hòng bình ổn bản thân, cô
ráng sức ép tiếng nói ra khỏi miệng, rưng rưng nghẹn ngào nói: “Dương Quang, em
xin lỗi, có chuyện em vẫn luôn giấu anh…”
Lời của cô chỉ vừa mở đầu, Dương Quang bỗng nhiên đứng
lên, dùng hết sức lực toàn thân giận dữ hét lên ngắt lời cô: “Đủ rồi, tôi không
muốn nghe, cô đừng nói gì hết.”
Lời còn chưa dứt, Dương Quang đã hầm hầm bỏ ra khỏi
nhà. Bước chân loạng choạng xiêu vẹo, như con thú hoảng sợ bỏ chạy sau khi bị
thương. Sau lưng anh, nước mắt của Bạch Lộ như mưa rơi trắng xóa giữa tiết trời
trong xanh.
Lúc rời khỏi nhà Dương Quang, Bạch Lộ biết rõ đây có
thể là lần cuối cùng cô bước khỏi nhà họ Dương, sau này có khả năng cô không
còn cơ hội nào bước vào cánh cửa này nữa. Vậy mà cô đã từng khát khao nơi này
sẽ trở thành nhà của mình. Cô vẫn luôn hy vọng có được một mái nhà thuộc về
chính mình.
Đương buổi hoàng hôn, nhưng trời lại đổ mưa phùn mịt
mù, mưa giăng vô tận như nỗi sầu thương. Bạch Lộ một mình đơn độc lần khần
trong hoàng hôn mưa bụi, một trái tim lo sợ hoảng hốt không nơi nương tựa, tựa
như cây cỏ sau cơn tuyết sương nơi đồng nội, một mảnh khô lạnh. Cô cứ đi trong
vô định như vậy, mặc cho mưa bụi như đinh hương nghiền vụn dần thấm vào tóc vào
áo cô, hai má cũng ẩm ướt, không phân biệt rõ là mưa hay nước mắt.
Đi mãi từ lúc hoàng hôn đến khi trời tối đen như mực.
Cô cuối cùng cũng mệt nhoài, bèn tiến bừa vào một quán bar nơi góc đường ngồi
xuống, người phục vụ chạy đến chào: “Cô muốn uống chút gì không?”
Cô ngu ngơ nhìn ngắm những chai rượu bày la liệt đủ
loại trên giá, nhớ đến Dương Quang bình thường tới quán bar thích uống nhất là
brandy gừng, lập tức gọi một ly không suy nghĩ. Hớp nhẹ một ngụm rượu vàng óng
trong suốt ngậm trong miệng, hệt như ngậm một miệng lửa nóng, khi nuốt xuống có
cảm giác nóng cháy như bỏng rát một đường, khiến cô bị sặc đến ho ra nước mắt.
Người phục vụ có phần không yên tâm: “Cô à, cô không sao chứ?”
Cô lắc lắc đầu, tiếp tục uống rượu trong lý hết ngụm
này đến ngụm khác. Di động reo vang khiến cô giật bắn mình, mang theo một tia
mong mỏi không biết có phải Dương Quang gọi đến, liệu có phải anh đồng ý cho cô
một cơ hội giải thích không? Dùng đôi tay run rẩy