
i ngón tay thon dài sơn móng màu đỏ tươi của Thiệu
Dung phất qua tỏ vẻ không có gì đáng kể: “Không có gì, chị cũng không thiếu
tiền xài. Đợt này có một cha tiêu tiền như nước ngày nào cũng đến xum xoe, hôm
qua thằng chả vừa cho chị một tấm thẻ, hôm nay vừa hay đến quẹt thẻ trả tiền
cho em. Phải rồi, cái nhẫn nào đâu?”
Khi Bạch Lộ đang định chỉ cho Thiệu Dung xem chiếc
nhẫn trong tủ kính, bỗng nhiên nghe cô nàng xinh đẹp bên cạnh cất giọng gọi to
vui sướng: “Vũ Trì, bên này.”
Cửa hàng vàng bạc đá quý không phải là cái chợ ồn ã
huyên náo tiếng người, khách khứa ra vào đều yên lặng hết sức, tiếng gọi hồ hởi
kia thanh thúy như chuông gió, dội vào tai từng người một. Lẽ tất nhiên, mọi
người đều nhìn về phía cửa ra vào. Bạch Lộ cũng không phải ngoại lệ. Thoạt đầu
cô không có phản ứng gì với cái tên này, mãi đến khi quay đầu nhìn mới phát
hiện người đang chậm rãi bước vào là Âu Vũ Trì, mà bên cạnh Âu Vũ Trì còn có
một Chương Minh Viễn, cô bỗng ngây người.
Khi cô trông thấy Chương Minh Viễn, Chương Minh Viễn
cũng nhìn thấy cô, hai tầm mắt cùng ngưng tụ chạm vào nhau. Ngón tay anh ta
đang kẹp một điếu thút chuẩn bị hút, ngọn lửa màu xanh lam phụt ra từ hộp quẹt
nhảy múa lẳng lơ khiêu khích, múa qua phần đầu thuốc trắng toát, lóe lên một
chút đỏ tươi, sương khói xanh nhạt theo đó bốc lên. Khuôn mặt anh ta ẩn sau làn
khói, nhìn không rõ ràng, nhưng đôi mắt lại như sao mai trong sương mù, tỏa
sáng rực rỡ.
Bạch Lộ không thể nào ngờ, người cô nàng bên cạnh gọi
đến lại là Âu Vũ Trì, mà Chương Minh Viễn cũng đúng lúc đi theo cùng. Nghĩ kỹ
lại mới cảm thấy cũng không có gì kỳ lạ, bọn họ chắc hẳn là khách hàng thường
xuyên của cửa hàng vàng bạc đá quý này, nếu không chiếc nhẫn kia làm sao lại
đến từ đây. Dường như để kiểm chứng phỏng đoán của cô, tức khắc có một người
mang dáng dấp quản lý tươi cười niềm nở chạy ra chào đón: “Âu tiên sinh, Chương
tiên sinh, chào các anh ạ.”
Trước sự chào hỏi nhiệt tình của quản lý, Chương Minh
Viễn cũng chỉ tùy ý gật đầu coi như chào lại. Anh ta đi thẳng về phía Bạch Lộ,
khóe môi mang theo nụ cười như có như không: “Bạch Lộ, thật khéo cô cũng ở đây,
đến mua gì hả?”
Âu Vũ Trì cũng theo đến, cười híp mắt nói: “Minh Viễn,
lần trước chẳng phải cậu nói hại Bạch Lộ làm mất một chiếc nhẫn, bởi vì chân
đau không tiện ra ngoài nên gọi điện bảo tớ thay cậu chọn một chiếc đền cho cô
ấy. Tớ liền đến đây chọn bừa một chiếc bảo người ta đưa sang. Bạch Lộ, có phải
kích thước nhẫn nhỏ quá không vừa nên mang đến đây sửa không? Hay là cô không
thích nhẫn tôi chọn nên muốn đổi cái khác?”
Hóa ra nguồn gốc của chiếc nhẫn kia lại rắc rối như
thế, ra là Âu Vũ Trì chọn giùm. Mấy câu hỏi anh ta đặt ra một tràng khiến Bạch
Lộ không biết nên trả lời ra sao, vội vàng rụt lại ngón tay thon dài vốn đang
chỉ vào chiếc nhẫn nọ, nói bừa qua loa: “Không… không phải, tôi… tôi theo bạn
đến đây. Chỉ dạo xem qua thôi.”
Thiệu Dung đứng một bên quan sát sắc mặt, phát hiện
Bạch Lộ nhìn thấy hai người đàn ông này xong thì thái độ rất mất tự nhiên.
Thoạt đầu cô không biết tại sao, nhưng lặng yên quan sát một lượt, nhất là sau
khi ánh mắt từ Âu Vũ Trì chuyển sang Chương Minh Viễn, cô khẽ nhíu mày, lập tức
đoán được cớ sự. Dù sao cô cũng là người hiểu rõ chuyện của Bạch Lộ.
Chương Minh Viễn cũng chú ý đến Thiệu Dung ngồi cạnh
Bạch Lộ, nhẹ nhàng nhìn thoáng qua, nhưng ánh mắt thì nhạy bén. Trong lòng
Thiệu Dung bỗng nhiên hơi chợn, bất giác quay đầu đi nơi khác, hòng tránh tiếp
xúc trực tiếp với tầm mắt anh ta.
Nhưng ánh mắt Chương Minh Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào
cô, hít sâu một hơi thuốc lá ra chiều suy nghĩ: “Bạch Lộ, vị này là bạn cô à?”
Một câu hỏi rất đơn giản, nhưng Bạch Lộ bị anh ta hỏi
mà toát mồ hôi hột, chỉ vì vẻ mặt ra chiều suy nghĩ của anh ta, nhất thời không
biết phải trả lời như thế nào. May là cô nàng xinh đẹp yêu kiều bên cạnh đi đến
giải vây cho cô: “Vũ Trì, em đợi anh cả buổi rồi đó.”
Giọng điệu cô ta vừa nũng nịu vừa hờn dỗi, hai tay bám
lấy cánh tay Âu Vũ Trì như dây leo, thái độ hết sức thân mật, ánh mắt nhìn xéo
sang Bạch Lộ còn ẩn chứa vài tia địch ý. Cô vội vàng thừa cơ cáo từ: “Cố vấn
Chương, Âu thiếu gia, các anh làm chuyện của mình đi, tôi có việc xin phép về
trước nhé.”
Nhẫn cũng chẳng buồn mua nữa, Bạch Lộ kéo Thiệu Dung
cùng nhau vội vã sải bước rời khỏi cửa hàng vàng bạc đá quý.
2.
Ra khỏi cửa hàng vàng bạc đá quý, Thiệu Dung mở miệng
liền hỏi: “Chương tiên sinh kia chính là người đó đúng không? Bộ dạng anh ta
thật sự không giống trước đây lắm, chả trách ban đầu em không nhận ra anh ta.”
Bạch Lộ lo lắng ngổn ngang gật đầu: “Đúng, chính là
anh ta. Chị Dung Dung, ban nãy anh ta cứ nhìn chị lom lom, chị bảo liệu anh ta
có nhận ra chị không?”
Thiệu Dung ngập ngừng một lát: “Có lẽ… không đến nỗi
đâu. Đêm đó chị đứng khá xa, thời gian nán lại cũng không lâu, đã qua năm năm,
chưa chắc anh ta còn nhớ.”
“Nhưng mà có vẻ trí nhớ anh ta rất tốt, tối đó em tăng
ca chỉ đi pha một ly trà cho anh ta, anh ta liền nói hình như trước đây đã từng