
mẽ, rõ ràng vết
thương trên chân đã khỏi hẳn. Cô vội vàng né người sang, để không làm cản trở
hướng đi của anh ta. Đột nhiên sực nhớ ra: “Đúng rồi, nghe tổng giám đốc Vương
nói Chương lão tiên sinh bị ốm, bây giờ đã không sao rồi chứ ạ?”
“Không có gì nguy hiểm, đã ổn cả rồi, cảm ơn cô đã
quan tâm.”
“Không có gì, cố vấn Chương, vậy anh đi thong thả
nhé.”
Khi anh ta đi ngang qua trước mặt cô, bỗng nhiên khựng
lại bình tĩnh nhìn cô một cái: “Ồ, hình như cô vừa mới khóc.”
Cô hoảng hồn, không ngờ ánh mắt anh ta lại nhạy bén
đến thế, vội vàng cúi đầu: “Không có.”
“Không có mà hốc mắt còn đỏ ửng kìa. Cãi
nhau với bạn trai hả?”
Cô kiên quyết không thừa nhận: “Thực sự không có, anh
nhìn lầm rồi. Cố vấn Chương, không phải anh còn có việc sao, anh đi nhanh đi,
đừng chậm trễ thời gian nữa.”
Anh ta không nói gì nữa, nhưng vẫn đứng yên không đi,
vẻ như đang suy tính gì đó, lại cũng có vẻ như đang chờ cô nói. Nhưng cô vẫn
cúi đầu im lặng, trong phạm vi tầm mắt là đôi giày da bóng loáng trên chân anh
ta, đứng yên không hề nhúc nhích, giống như đôi chim màu đen yên lặng đậu tại
nơi có cỏ xanh nguồn nước dồi dào. Cuối cùng, đôi giày kia bắt đầu chuyển động,
tựa như chú chim đập cánh bay đi, cho đến khi hoàn toàn rời khỏi quầng sáng tắt
dần nơi khóe mắt cô.
Chương Minh Viễn đi rồi, Bạch Lộ mới sực nhớ đã quên
nói với anh ta chuyện chiếc nhẫn. Nhưng cô biết nói với anh ta thế nào đây? Nói
cô vỗn dĩ định đem nhẫn trả lại cho anh ta, nhưng nó đã bị trộm cuỗm đi mất,
cho nên bây giờ cô không có nhẫn để trả lại. Chuyện này kể ra có ai tin được
không? Chỉ sợ mười người thì hết chín thầm khinh bỉ, cho rằng bản thân đã luyến
tiếc chiếc nhẫn quý giá mà còn muốn được cái danh không tham tiền tài, cho nên
mới bịa ra một câu chuyện hòng tìm lý do vẹn cả đôi đường. Nhất là đối với
Chương Minh Viễn, trước đây cô đã từng… Cô không thể khẳng định rốt cuộc anh ta
có đích xác nhận ra cô hay chưa, nhưng dù thế nào đi nữa, cô vẫn chột dạ. Càng
chột dạ, càng không thể nào giải thích với anh ta như vậy.
Ôm đầu ngồi xuống ghế trong chán nản, Bạch Lộ chỉ cảm
thấy cái gì cũng không thuận lợi, trong lòng rối như tơ vò.
Sau khi tan làm, Bạch Lộ cố tình đi đến cửa hàng vàng
bạc đá quý hôm đó tới giao chiếc nhẫn để xem thử. Việc đã đến nước này, cô nghĩ
mình chỉ có thể mua một chiếc nhẫn khác đi trả lại Chương Minh Viễn.
Trước khi đến cửa hàng, cô thầm cầu nguyện giá của
chiếc nhẫn đó không quá đắt. Thế nhưng chuyện lại không như ý muốn, An Kỳ định
giá rất chuẩn, chiếc nhẫn kiểu dáng tương tự hoa lệ nằm yên trong tủ kính, giá
cả còn thiếu chút nữa là tròn hai mươi ngàn. Cô không cần kiểm tra tiền để dành
của mình cũng biết số tiền trong sổ tiết kiệm chỉ khoảng mười ngàn có lẻ. Một
cô gái vừa tốt nghiệp đại học không lâu như cô, lại đơn độc một mình ở Bắc Kinh
dốc sức làm việc, lương tháng giống như miếng bọt biển thấm không được bao
nhiêu nước, mà các loại chi phí ăn mặc ở đi lại tựa như vô số bàn tay nhào tới
đè ép, dù cô có bớt ăn nhịn tiêu đến cỡ nào cũng chỉ dành dụm được chút ít
tiền.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô chỉ có thể mặt dày tìm Thiệu Dung
giúp đỡ. Quả thực cô đã làm phiền Thiệu Dung rất nhiều, thực sự có chút khó mở
lời. Nếu không phải thực sự không muốn mắc nợ Chương Minh Viễn, cô sẽ không đời
nào mở miệng.
Đầu kia điện thoại vẫn là tiếng đàn ca như cũ, xen lẫn
tiếng cười nhẹ hát khẽ ngọt ngào mềm mại như giọng miền nam uyển chuyển. Thiệu
Dung nghe chuyện của cô xong liền đồng ý ngay tắp lự: “Được, em ở cửa hàng
trang sức chờ chị, một lát nữa chị tới.”
Cô cực kỳ cảm kích: “Chị Dung Dung, bây giờ chị đang
bận phải không? Hay là em tới tìm chị lấy cũng được.
“Không cần, chỗ chị em ít tới thì hơn, không tốt cho
em. Em cứ ở cửa hàng trang sức chờ chị, khoảng chừng mười lăm phút nữa chị có
mặt.”
Bạch Lộ liền yên tâm ngồi xuống chờ. Trong cửa hàng
vàng bạc đá quý đèn hoa sáng rực, khắp nơi la liệt châu ngọc. Kim cương từng
hạt chiếu sáng rực rỡ; bạch kim trắng sáng như tuyết hơi ánh xanh; vàng ròng
nguyên chất; pha lê sáng lóng lánh; ngọc trai như những giọt sương sau mưa, tỏa
ánh sáng dìu dịu trong lành. Đây chính là kho báu Alibaba của đô thị, hấp dẫn
vô số phụ nữ yêu thích châu báu cuồng nhiệt đến săn tìm của quý. Ngồi cạnh là
một cô nàng xinh đẹp yêu kiều đang đeo thử một chiếc vòng tay bằng bạch kim
đính đầy kim cương, như một vòng sao sáng quấn quanh cổ tay mảnh dẻ. Cô ta vừa
ngắm nghía vẻ hài lòng, vừa cầm điện thoại nói chuyện. Có lẽ đang gọi cho bạn
trai, thanh âm nhu mì vô hạn: “… Anh ở ngay gần đây, vậy tới giúp người ta xem
đi. Người ta không biết chọn cái nào… đến nhanh nhé.”
Nói là mười lăm phút, nhưng Thiệu Dung mất khoảng nửa
tiếng mới đến được cửa hàng trang sức. Bạch Lộ vẫy tay ra hiệu, Thiệu Dung sải
bước trên đôi giày cao gót mảnh mai đong đưa thân người đi tới, mang theo nụ
cười nhẹ có chút áy náy: “Ngại quá, trên đường kẹt xe, đến muộn mất.”
“Không sao, chị Dung Dung, là em phải ngại mới đúng,
lại tìm chị mượn tiền, đợi em có tiền sẽ lập tức trả chị.”
Mườ