
ng không vội mà.”
Nhưng Dương Quang vẫn rất sốt sắng, anh là loại người
đã định là phải làm liền. Anh ở trong nhà tìm đông tìm tây, tìm cả nửa ngày vẫn
không ra sổ hộ khẩu, liền đi thăm dò từ miệng ba. Bấy giờ mới biết mẹ lần trước
đem sổ hộ khẩu đến phòng photocopy của trường photo xong vẫn còn để trong văn
phòng chưa mang về. Anh không thể đến văn phòng mẹ cạy khóa lấy đồ, bèn lấy cớ
công ty yêu cầu nhân viên bổ sung bản photo hộ khẩu nộp cho phòng nhân sự để
gạt lấy sổ hộ khẩu từ tay mẹ.
Mang theo sổ hộ khẩu cùng chứng minh thư, Dương Quang
hồ hởi phấn khích gọi điện tìm Bạch Lộ: “Ngày mai em xin phép nghỉ một ngày,
mình đi đăng ký kết hôn.”
Nhận được cú điện thoại này của anh, Bạch Lộ cả ngày
đi làm đều không nhịn được mà mặt mày tươi rói. Hoắc Mân không kiềm được bèn
hỏi: “Bạch Lộ, tâm trạng em hôm nay có vẻ tốt lắm hả, có chuyện gì vui vậy?”
Thứ nhất, Bạch Lộ hạnh phúc ngập tràn cũng muốn chia
sẻ với người khác, thứ hai là cô cũng đang muốn tìm Hoắc Mân xin nghỉ phép liền
thổ lộ với vẻ vui sướng pha lẫn thẹn thùng: “Chị Hoắc, em và bạn trai dự định
kết hôn. Ngày mai em muốn xin nghỉ một ngày, đi đăng ký kết hôn với anh ấy.”
Hoắc Mân ngây người, sau đó vội vàng điều chỉnh thái
độ, tươi cười chúc mừng: “Thật à, chị chúc mừng em, đã định khi nào mời mọi
người uống rượu mừng chưa?”
Nhắc đến rượu mừng, Bạch Lộ có phần ấp úng: “Cái này…
tụi em không định tổ chức tiệc mừng, chỉ đơn giản đi làm giấy chứng nhận là
được ạ.”
“Ồ, việc lớn trong đời chỉ có một lần mà làm đơn giản
vậy sao? Chị nhớ em bảo điều kiện gia đình bạn trai em không tồi, ba mẹ đều là
giáo sư đại học, lại chỉ có một đứa con là cậu ấy. Tại sao lại không tổ chức lễ
cưới chứ?”
Bạch Lộ suy cho cùng vẫn còn trẻ, trong mắt xoẹt qua
một tia ảm đạm, giọng nói cũng thấp xuống vài phần: “Bạn trai em nói tụi em cứ
đi đăng ký trước đã, những chuyện khác tính sau.”
Hoắc Mân quan sát nét mặt, không nói gì thêm nữa, gật
đầu phê chuẩn yêu cầu xin nghỉ ngày mai của Bạch Lộ. Xoay người rời khỏi văn
phòng, chị ta lập tức lấy di động gọi vào số của Vương Hải Đằng: “Alô, tổng
giám đốc Vương…”
Vui sướng và phấn khích vì sắp kết hôn khiến Bạch Lộ
gần như thức trắng đêm. Khi bình minh ló rạng, cô và mặt trời cùng nhau thức
dậy, soi gương trang điểm thay quần áo. Từ trong tủ quần áo lấy ra một vài bộ y
phục ít ỏi thử qua thử lại, hòng phối hợp sao cho đạt hiệu quả đẹp nhất mới mẻ
nhất. Hôm nay cô làm cô dâu mới, vì thế cô muốn xuất hiện trước mặt Dương Quang
trong bộ dạng xinh đẹp nhất.
Trước đó đã hẹn Dương Quang chín giờ đến đón, cô xuống
lầu sớm mười phút. Đứng chờ dưới một cây ngô đồng, những bông hoa cánh trắng
pha đỏ tía rơi rụng trong cơn mưa gió đêm qua, chờ đợi cùng cô trong yên lặng.
Đến chín giờ, hơn chín giờ, thời gian trôi qua từng phút từng giây, đã quá giờ
hẹn mười lăm phút mà Dương Quang vẫn chưa xuất hiện. Cô đột nhiên có chút bồn
chồn, rối ren trong dạ, cứ bất an lo sợ vô cớ.
Lấy di động ra bấm số 2, đây là số gọi nhanh cô thiết
đặt cho Dương Quang. Di động reo rất lâu mới có người bắt máy, không nghe thấy
tiếng Dương Quang mà thay vào đó là âm thanh bên ngoài huyên náo ồn ã, chói tai
nhất là tiếng còi xe cứu thương sắc bén. Cô bỗng nhiên hoảng sợ: “Alô, Dương
Quang, xảy ra chuyện gì vậy? Sao lại có tiếng xe cứu thương?”
Dương Quang thở dài một tiếng nặng nề buồn bã rồi mới
trả lời: “Bạch Lộ, mẹ anh bị thương rồi, bây giờ đang đưa vào bệnh viện.”
Cô sợ hãi biến sắc: “Cái gì, làm sao dì lại bị
thương?”
Chắc là Dương Quang không tiện nói chuyện nên nén
giọng xuống thật thấp: “Vậy đã nhé, lát nữa anh gọi lại cho em.”
Điện thoại liền bị cúp một cách vội vã. Bạch Lộ nắm
chặt di động, trong lòng không khống chế được mà chùng xuống, chùng xuống, như
thể rơi vào một hang động đen ngòm.
Suốt một ngày, Bạch Lộ hồn vía lên mây chờ điện thoại
của Dương Quang. Nhưng anh vẫn chưa gọi lại. Cô cũng không thể gọi đi, mơ hồ
cảm thấy việc Thượng Vân bị thương có khả năng không khỏi liên quan đến việc họ
tự ý quyết định kết hôn. Nếu quả thực là vậy, bây giờ cô gọi điện sang chỉ làm
Dương Quang thêm khó xử.
Đến gần năm giờ chiều, cuối cùng Dương Quang cũng gọi
điện. Giọng nói đầy mỏi mệt, kể lại tường tận cho Bạch Lộ nghe sự việc xảy ra
tại nhà anh sáng nay.
“Không biết làm sao mẹ anh biết được anh muốn lấy sổ
hộ khẩu không phải vì phòng nhân sự của công ty yêu cầu nộp bản photo để lưu
trữ, mà là lén bà đi đăng ký kết hôn với em. Sáng sớm mẹ đứng chặn trước cửa
ngăn không cho anh ra khỏi nhà, khăng khăng đòi anh trả lại hộ khẩu cho bà rồi
mới được đi. Anh thừa dịp mẹ không chú ý định xông ra từ một bên, nào ngờ mẹ
túm ngay được tay áo anh không buông, cả người anh đều hướng ra phía ngoài,
liền khiến bà lảo đảo ngã sấp xuống. Khi mẹ ngã thì vai đập xuống đất trước,
chỉ nghe một tiếng bịch, bà lập tức ôm lấy vai kêu đau. Anh và ba đều hoảng,
vội vàng điện 120 gọi xe cấp cứu đưa mẹ đi bệnh viện. Ban đầu cứ tưởng bị trật
khớp vai, nhưng chụp phim mới thấy là bị gãy xương đòn, còn phải mổ để đưa v