Teya Salat
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322612

Bình chọn: 10.00/10/261 lượt.

ng như đoán được tâm tư của cô, Chương Minh Viễn

chậm rãi nói: “Không tìm ra nhẫn, vậy cơm tối của tôi có được ăn không?”

Anh ta vừa nói thế, cô liền không đi nổi. Thực sự cứ

thế này mà đi cũng thật là kỳ, nếu như bị Hoắc Mân biết được sẽ phê bình cô

liền. Tới cũng tới rồi, thức ăn cũng mua rồi, mặc dù không tìm thấy nhẫn, nhưng

bữa cơm này cô vẫn phải làm.

Khi Bạch Lộ tiếp tục bận rộn trong nhà bếp, bất chợt

nghe thấy Chương Minh Viễn ngồi trong phòng khách nói một câu: “Yên tâm đi, nếu

như nhẫn của cô bị rơi mất ở chỗ tôi, hôm nào tôi đền cô một chiếc là được.”

Giọng nói hờ hững của anh ta xen lẫn trong tiếng huyên

náo của trận bóng đá, càng nghe càng giống như thuận miệng nói chơi. Cô hoàn

toàn không để tâm, chỉ hết sức tập trung đối phó với con cá trong tay.

Bữa cơm này Bạch Lộ làm vô cùng vất vả, đồ nào trong nhà

bếp của Chương Minh Viễn cũng đều còn nguyên mới toanh chưa bóc hộp. Nồi niêu

xoong chảo dao thớt đều bóc từ trong hộp ra, xem ra người này bình thường căn

bản không ăn cơm ở nhà, chỉ riêng hôm nay sướng lên muốn ăn đồ nhà nấu, kết quả

hành cô mệt gần chết. Bận rộn cả buổi cuối cùng cũng làm xong hai món mặn một

món canh, bông cải xanh xào thành một đĩa xanh thẫm pha xanh ngọc, canh cà chua

trứng thành một bát đỏ tươi xen lẫn trắng hồng, cá mú hấp tỏa mùi thơm hấp dẫn.

Chương Minh Viễn theo mùi thơm đi tới, ló đầu vào vừa

trông thấy liền nói: “Mặc dù không biết ngon dở ra sao, nhưng trông hình thức

cũng được lắm.”

Vừa nói vừa cầm đũa nếm thử một miếng bông cải xanh,

gật gù: “Tay nghề bếp núc của cô không kém như cô nói, mùi vị rất ngon.”

Tài nấu ăn của Bạch Lộ tất nhiên không tồi, từ nhỏ ăn

nhờ ở đậu tại nhà các chú, cô đã giúp các thím nấu ăn cùng làm việc nhà không

ít. Nhưng sau khi thi đậu đại học và rời xa quê hương, cô chỉ xuống bếp nấu ăn

cho một mình Dương Quang, còn bây giờ, thực sự là vì bất đắc dĩ mới làm. Vốn dĩ

chỉ vì chiếc nhẫn mới đến đây một chuyến, kết quả nhẫn không tìm thấy, còn

không thoát được việc nấu cơm.

“Xới giùm tôi bát cơm, cảm ơn cô.”

Chương Minh Viễn hệt như một đại thiếu gia ngồi trước

bàn ăn chỉ lo cầm đũa gắp thức ăn, Bạch Lộ tìm vá xới cơm chuẩn bị xới cơm

trắng cho anh ta. Lúc đó, khóa cửa bên ngoài bỗng cạch một tiếng nhỏ, cửa nhà

chợt bật mở, có người mở cửa bước vào.

Phòng ăn xây theo kiểu mở rất gần với cửa nhà, Bạch Lộ

nghe tiếng vừa xoay đầu đã có thể nhìn rõ một một người đang đứng ngoài cửa. Đó

là một cô gái trẻ, mặc một bộ váy trắng đen kiểu dáng đơn giản nhẹ nhàng, mái

tóc đen búi lỏng theo kiểu Pháp, toàn thân trông rất ưu nhã và có khí chất. Cô

ta vừa đi vào nhà vừa đem chìa khóa trong tay nhét vào túi đeo tinh xảo khoác

chéo trên vai, vừa ngẩng đầu bắt gặp tầm mắt của Bạch Lộ, cô ta ngạc nhiên trợn

tròn hai mắt, rõ ràng là hết sức bất ngờ.

Bạch Lộ nhìn vẻ mặt cô ta liền hiểu ra sự tồn tại của

bản thân đường đột biết dường nào. Mặc dù cô vẫn không biết cô gái trẻ tuổi này

rốt cuộc là ai, nhưng một khi đã có chìa khóa cửa nhà có thể tự do ra vào, cô

đoán nhất định phải có quan hệ thân mật với Chương Minh Viễn. Là vợ chưa cưới

của anh ta sao? Hay là ong bướm nào đó ngoài vợ chưa cưới?

Khi trong đầu Bạch Lộ đang lập lòe không biết bao

nhiêu phỏng đoán, lại nghe Chương Minh Viễn gọi cô gái trẻ tuổi kia một tiếng

chị. Giọng nói của anh ta cũng rất bất ngờ: “Sao chị lại tới đây, không phải

nói hôm nay phải đi Thâm Quyết họp à?”

“Bộ dạng em thế này chị còn lòng dạ nào đi Thâm Quyến,

bảo trợ lý đi rồi.”

Chị anh ta không thèm thay dép, giày cao gót cứ thế

giẫm lạch cạch tiến vào. Chị ta đi thẳng đến bàn ăn ngồi xuống, ánh mắt đảo qua

hai món mặn một món canh trên bàn, lại nhìn đến Bạch Lộ, mang theo vẻ mặt ngẫm

đánh giá: “Minh Viễn, vị tiểu thư này là ai?”

Chương Minh Viễn giới thiệu hết sức ngắn gọn: “Cô ấy

là Bạch Lộ.” Ngừng một chút, lại giới thiệu với Bạch Lộ: “Chị tôi, Chương Minh

Dao.”

Để tránh hiểu lầm, Bạch Lộ không thể không tự giới

thiệu bản thân một chút: “Xin chào chị Chương, tôi là Bạch Lộ, thư ký văn phòng

tổng giám đốc của Thiên Đô Quốc Tế, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công

ty đến thăm cố vấn Chương.”

Chương Minh Dao không nói gì nữa, chỉ nhìn liếc qua em

trai mình với vẻ suy nghĩ. Chương Minh Viễn tỏ vẻ tỉnh bơ thản nhiên: “Chị, chị

cũng chưa ăn cơm hả? Ngồi xuống ăn chung đi. Bạch Lộ, nhân tiện xới thêm một

bát cơm cho chị giùm tôi.”

Bạch Lộ xới hai bát cơm riêng biệt đặt trước mặt hai

người, sau đó mở miệng xin phép ra về. Chương Minh Viễn nhìn cô một cái rồi

nói: “Như vậy sao được, thức ăn mình làm cô còn chưa được nếm qua miếng nào,

không thể chỉ cho hai người chúng tôi ăn được, cô cũng ngồi xuống cùng ăn đi.”

Bạch Lộ vốn dĩ không muốn ở lại đây ăn cơm, bây giờ

Chương Minh Dao tới lại càng không muốn. Nhất quyết từ chối khéo: “Thực sự

không cần đâu, tôi còn có chút việc. Anh chị thong thả ăn, tôi đi trước đây.”

Khi Dương Quang gọi điện tới, Bạch Lộ vừa về đến nhà.

“Cả chiều nay anh đều ở trong phòng họp, bây giờ mới

được ra ngoài, thế nào, tìm được nhẫn c