
c đầy một nửa, rồi đem hoa tươi
cắm vào. Những bông hoa rực rỡ khoe sắc cùng bình hoa màu đen sẫm mộc mạc tương
phản, tôn nhau lên một cách thi vị.
Ở phòng khách đầu bên kia, đối thoại giữa Chương Minh
Viễn và Âu Vũ Trì bay đến như hoa rơi ào ạt.
“Tại sao vẫn còn ở đây một mình, tớ tưởng chị cậu nhất
định sẽ tóm cậu về nhà chứ.”
“Tớ sao có thể theo chị ấy về nhà, vậy chả phải tự đưa
đầu ra ăn mắng à. Ông già nhà tớ vẫn đang giận bốc khói, tớ trốn còn không
kịp.”
“Lúc này ông già cậu thực sự nổi trận lôi đình rồi, tớ
nghĩ ít nhất trong vòng nửa năm cậu đừng mơ đụng đến tay lái. Không những tịch
thu toàn bộ xe của cậu, còn chốt hạ một câu, ai dám cho cậu mượn xe chính là
gây khó dễ cho ổng. Ba tớ cũng đặc biệt dặn dò tớ, không cho cậu đụng tới xe.
Cậu cũng thật là, sao lại bất cẩn như thế. Nếu sợ vô bệnh viện đến vậy thì đừng
có phóng, cậu làm như mình đang ở trường đua ấy!”
Giọng nói Chương Minh Viễn lộ vẻ buồn bực ngập tràn:
“Thực ra trách nhiệm trong vụ đụng xe lần này không phải do tớ, là người ta
vượt đèn đỏ tông phải. Nhưng ông già chả thèm quan tâm một hai liền nổi giận,
giải thích cũng không thèm nghe.”
“Ai bảo cậu có “tiền án” chứ! Lần trước xảy ra tai nạn
xe phải nằm bệnh viện hơn nửa năm, suýt chút nữa là không cứu được, ấy vậy mà
giờ cậu còn dám phóng. Nếu tớ là ông già nhà cậu thì cũng sẽ nổi trận lôi
đình.”
“Âu Vũ Trì, nếu cậu tới đây giáo huấn tớ thì bây giờ
cậu về được rồi đấy. Tớ bị cậu léo nhéo sắp bực chết đây!”
Âu Vũ Trì bị Chương Minh Viễn đuổi đi, Bạch Lộ cũng
nhân thể mở miệng tạm biệt chuẩn bị cùng ra về. Cô đại diện cho công ty đến làm
nghĩa vụ thăm hỏi tận tình, nghĩa vụ đã hoàn thành tất nhiên cô cũng không muốn
ở lại thêm. Chương Minh Viễn dường như đọc thấu suy nghĩ của cô, nhìn liếc qua
cô với nụ cười như có như không, không nói gì nữa mà phất tay để cho cô đi.
Sau khi xuống lầu, mặc dù Bạch Lộ nói đi nói lại rằng
tự mình bắt xe sẽ tiện hơn, nhưng Âu Vũ Trì vẫn cực kỳ ga-lăng mà kiên quyết
đòi chở cô về, một mạch đưa cô đến dưới tòa nhà công ty.
2.
Sau khi về đến công ty, Vương Hải Đằng không ở đó,
Bạch Lộ đem chuyện đến nhà Chương Minh Viễn thăm hỏi báo cáo tường tận với Hoắc
Mân. Cô nghe xong khẽ chau mày: “Bạch Lộ, lúc ấy em không nên về nhanh như vậy.
Cố vấn Chương bị thương ở nhà một mình, đi lại khập khiễng rất bất tiện, về
tình về lý em đều nên ở lại thêm một lúc, hỏi người ta xem có cần gì không. Bỏ
lại một bó hoa rồi đi coi sao được, thăm hỏi như vậy chẳng khác gì thể hiện
không có thành ý gì cả, chỉ có đến rồi đi một mạch. Em đừng quên rằng, em đại
diện công ty đến, biểu hiện của em sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến cách nhìn của cố
vấn Chương đối với công ty.”
Bạch Lộ nghẹn lời, cô quả thực là đến rồi đi chóng
vánh, cho nên chỉ thầm nghĩ ra về cho nhanh. Nhưng cô cũng không thể không thừa
nhận, nếu người cô đến thăm không phải là Chương Minh Viễn, mà là bất kỳ một vị
lãnh đạo nào đó của công ty hoặc thậm chí là đồng nghiệp, trong tình huống như
ban nãy cô sẽ không lập tức rời đi. Dù sao người ta cũng bị thương hoạt động
bất tiện, có thế nào cũng phải hỏi anh ta liệu có cần giúp làm đồ ăn thức uống
gì không.
“Em xin lỗi chị Hoắc.”
“Không cần nói xin lỗi với chị, nếu chuyện này em chưa
làm tốt thì lập tức dùng hành động sửa chữa. Bây giờ gần đến giờ ăn trưa rồi,
em gọi điện cho cố vấn Chương, hỏi xem anh ta muốn ăn gì, em lập tức đi mua đem
sang cho anh ta. Bắt xe mà đi, tiền xe công ty sẽ thanh toán.”
Bạch Lộ nghiêm chỉnh tuân mệnh làm theo, lúc Chương
Minh Viễn nhận điện thoại dường như không hề kinh ngạc chút nào, giọng nói uể
oải: “Cũng không muốn ăn gì, hay là cô đi mua một ít củ cải muối và dưa chuột
muối của Lục Tất Cư để ăn với cháo đi.”
Mang theo hai hũ dưa muối cùng một hộp cháo trắng,
Bạch Lộ lại quay về nơi mình vừa rời khỏi, ấn chuông cửa. Chương Minh Viễn vẫn
đi cà nhắc ra mở cửa, lúc này cô nghĩ nên biểu hiện đôi chút quan tâm: “Cố vấn
Chương, chân anh không sao chứ?”
Anh ta tỏ vẻ không việc gì: “Lúc tông xe bị vướng một
chút, bắp chân hơi sưng, không có vấn đề gì lớn.”
Bạch Lộ thay giày bước vào nhà, đi thẳng vào phòng ăn
xây theo kiểu mở, Chương Minh Viễn cũng kéo theo chân bị thương đi tới ngồi vào
bàn ăn, vỗ bụng nói: “Bây giờ dạ dày tôi mới là vấn đề lớn nhất, nó rất đói,
nãy giờ cứ sôi ầm ĩ đòi ăn.”
Giống như để phối hợp với anh ta, bụng anh ta cũng kêu
òng ọc vài tiếng. Cô ngẩn người, đáp lại bằng một tiếng cười, là nụ cười không
kiềm được: “Không đến mức đói ra nông nỗi này chứ, sáng nay anh chưa ăn gì
sao?”
Anh ta không trả lời câu hỏi của cô mà chợt nhướng mày
nhìn cô: “Ồ, hôm nay mới phát hiện ra cô cười lên có hai lúm đồng tiền đấy. Tại
sao trước kia chưa từng thấy nhỉ? Tôi biết rồi, xem ra trước đây cô đều là
ngoài cười mà trong không cười, cho nên lúm đồng tiền mới không hiện lên.”
Bạch Lộ vội thu lại nụ cười, đánh trống lãng: “Bát đũa
ở đâu?”
Anh ta nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm: “Tìm
trong tủ bếp xem, tôi nhớ hình như có một bộ.”
Trong tủ bếp quả nhiên có