80s toys - Atari. I still have
Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Gặp Anh Trong Ngàn Vạn Người

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322593

Bình chọn: 8.00/10/259 lượt.

nhưng tâm trạng Bạch Lộ vẫn cực kỳ

không tốt. Chiếc nhẫn bị mất mặc dù chỉ là một vòng bạch kim nho nhỏ, không đủ

mắc tiền, không đủ hoa lệ, nhưng lại là tín vật tình yêu giữa cô và Dương

Quang, cho dù có nhẫn kim cương đắt tiền sang trọng đến cỡ nào cũng không có ý

nghĩa bằng. Thế nhưng làm sao cô lại bất cẩn làm mất được chứ? Rốt cuộc là để ở

đâu?

Khi đứng dưới tầng trệt chờ thang máy, cô vẫn ra sức

vắt óc. Đột nhiên đầu óc chợt tỉnh, nhớ ra lúc trả tiền mua dưa muối ở Lục Tất

Cư vẫn còn thấy lóe lên một vòng ánh sáng màu trắng bạc kia. Ra khỏi Lục Tất Cư

cô liền bắt xe đi thẳng đến nhà Chương Minh Viễn, ngồi trong taxi cô vẫn luôn

xách đồ, nhẫn không thể nào rơi được. Như vậy xem ra, nhẫn có lẽ bị rơi ở nhà

Chương Minh Viễn, khả năng này là lớn nhất.

Cửa thang máy mở ra, nhưng Bạch Lộ chẳng buồn rời khỏi

thang máy, vội vàng lấy di động ra, cô không hề nghĩ ngợi liền gọi vào số của

Chương Minh Viễn. Chuông reo một hồi lâu mới bắt máy, giọng nói đầu bên kia

điện thoại đậm vẻ ngái ngủ: “Alô…”

Thật hiển nhiên anh ta đang ngủ trưa, cô không hỏi hối

hận bản thân đã quá vội vã, cứ thế không suy nghĩ mà gọi điện quấy rầy người ta

đang ngủ ngon. Lẽ ra cô nên nghĩ tới bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Nhưng gọi

cũng gọi rồi, cô chỉ có thể bất chấp mà nói: “Cố vấn Chương, thật ngại đã đánh

thức anh dậy.”

Trong ống nghe yên lặng giây lát, sau đó vang lên

giọng nói đã tỉnh tảo vài phần: “Là cô hả! Có chuyện gì không?”

Nhất thời cô không biết làm sao nói chuyện chiếc nhẫn,

đành phải nghĩ ra một lý do khác: “Cũng không có chi, là tôi muốn hỏi anh xem

buổi tối muốn ăn gì, tôi lại mang đến cho anh.”

Trong ống nghe lại yên lặng, thời gian yên lặng tương

đối lâu, lâu đến nỗi cô gần như nghi ngờ liệu anh ta có nghe cô nói chuyện

trong lúc nửa tỉnh nửa mơ rồi đi ngủ lại không. Cô thử alô một tiếng, bấy giờ

mới có trả lời: “Đồ ăn mua bên ngoài đều ăn phát ngán rồi, tôi muốn ăn đồ nhà

nấu. Hay là buổi tối cô mua một ít thức ăn đến nấu cho tôi đi.”

Bạch Lộ không ngờ Chương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu

như vậy, không muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn ăn đồ nấu trong nhà, muốn cô tự tay

xuống bếp làm thật phiền phức. Nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau khoảnh

khắc im lặng, cô vẫn chỉ có thể nhận lời, cô sẽ có thể đến nhà anh ta đặng tìm

chiếc nhẫn bị mất của mình.

“Vậy… anh muốn ăn món gì?”

Anh ta hỏi lại: “Cô nấu được món gì?”

Cô nhân cơ hội nói: “Thực ra tôi nấu ăn không giỏi

lắm, chỉ sợ không hợp khẩu vị của anh, hay là tôi cứ đến nhà hàng mua về vài

món nhé.”

Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cố chấp: “Tôi đã bảo

không muốn ăn đồ bên ngoài. Thế này đi, cô đi mua một bông cải xanh về xào qua,

mua một con cá mú đem hấp, sau đó nấu một bát canh cà chua trứng là được. Đúng

rồi, nhà tôi không có mắm muối dầu mỡ, tiện thể cô mua luôn một lượt.”

Bạch Lộ khi không lại ôm thêm trách nhiệm nấu cơm tối

vào người, cực kỳ không biết làm sao.

Về đến văn phòng, Hoắc Mân vừa thấy cô liền hỏi tình

hình đưa cơm cho Chương Minh Viễn lúc xế trưa, cô báo cáo tường tận xong còn

nói buổi tối phải đến chuẩn bị cơm tối cho anh ta. Hoắc Mân nhìn cô với một ánh

mắt “trẻ nhỏ dễ dạy”: “Vậy buổi chiều em về sớm chút đi. Có thể bắt xe qua đó,

công ty thanh toán.”

3.

Năm giờ chiều Bạch Lộ đã rời công ty, trước tiên đến

siêu thị mua thức ăn và gia vị, xong lại xách một túi đồ to đầy ụ đến gõ cửa

nhà Chương Minh Viễn. Trong vòng một ngày, đây là lần thứ ba cô tới căn hộ của

anh ta.

Vừa vào nhà bếp, ánh mắt cô liền quét qua khắp nơi một

lượt, sau khi đảo mắt nhìn sơ không hề phát hiện được gì cả. Tiếp đó, cô mượn

cớ tìm khắp trong tủ bếp lẫn khu vực bồn rửa. Chương Minh Viễn nghiêng người

dựa vào sô-pha xem ti-vi trong phòng khách, một trận bóng đá đang phát sóng đến

hồi gay cấn. Cô nghĩ anh ta hẳn sẽ không chú ý đến động tĩnh của cô trong phòng

bếp.

Nhưng ngờ đâu, giọng nói anh ta đột nhiên truyền đến

từ xa: “Hình như cô đang tìm cái gì hả? Tìm gì vậy?”

Ban đầu Bạch Lộ ngượng không định nói, nhưng nghĩ lại,

biết đâu Chương Mnh Viễn đã trông thấy thậm chí còn nhặt được chiếc nhẫn kia

thì sao. Vì thế cô bước tới đỏ mặt ấp úng kể, nói năng có phần lộn xộn, anh ta

nghe vài lần mới hiểu ra ý của cô, khóe miệng lại hiện lên nụ cười như có như

không quen thuộc: “Tôi cứ thắc mắc sao cô tốt bụng dữ vậy, bỗng dưng gọi điện hỏi

tôi muốn ăn gì thì mang đến cho. Hóa ra là làm mất đồ ở chỗ tôi muốn tới tìm.

Khi không tử tế đột xuất, không tặc thì cũng trộm.”

Bị anh ta nói như vậy, cô có phần xấu hổ, liền phản

bác không suy nghĩ: “Ai không tặc cũng trộm chứ, tôi trộm của anh cái gì, tôi

lừa…”

Lời còn chưa dứt, Bạch Lộ vội che miệng, cả khuôn mặt

không nhịn được mà đỏ ửng lên, nóng rực như lửa.

Chương Minh Viễn nhìn cô không chớp mắt, điệu cười như

có như không trên khóe môi càng đậm hơn, càng ngày càng đậm. Nụ cười của anh ta

khiến mặt cô càng thêm đỏ bừng, đỏ đến tận mang tai.

Vừa ngượng vừa quẫn quay đầu trở vào nhà bếp, Bạch Lộ

nhất thời rất muốn cầm lấy túi xách đặt trên bàn ăn bỏ đi quách cho rồi.

Dườ