
một bộ đồ ăn bằng sứ tinh
xảo, vẫn còn nằm ngay ngắn trong hộp quà chưa được mở ra, rõ ràng trước đây
Chương Minh Viễn căn bản chưa từng ăn cơm trong căn nhà này. Bạch Lộ được sự
đồng ý của anh ta xong mới mở chiếc hộp được đóng gói, lấy ra vài chiếc bát đĩa
dùng nước ấm rửa sạch một lượt, chuẩn bị cho cháo và dưa muối vào. Đương lúc
bận rộn thì di động đổ chuông, là Dương Quang gọi đến, cô vội vàng vẩy khô hai
tay cầm lên nghe.
“Bạch Lộ, em ăn cơm chưa? Nếu chưa thì xuống dưới cùng
nhau đi ăn. Anh mới làm xong việc gần chỗ em, bây giờ đang ở dưới lầu công ty
em.”
Cô cắn môi với vẻ hơi ảo não: “Nhưng mà em không có ở
công ty, em cũng đi ra ngoài làm việc rồi.”
“Em ra ngoài làm việc gì vậy?”
“Ừm… Chị Hoắc bảo em mang đồ cho cố vấn Chương.”
“Đưa đồ xong em ăn cơm cũng được. Em đang ở đâu, có gì
anh chạy qua đón em.”
Cô cũng muốn cùng ăn trưa với Dương Quang, dù sao đồ
cũng mang tới nơi rồi, việc cần làm cô cũng đã làm gần xong. Cô liền báo địa
chỉ cho Dương Quang, bảo anh đến đón cô, hẹn mười lăm phút nữa gặp nhau ở cổng
khu nhà. Khu nhà cao cấp kiểu này, khách đến thăm đều do bảo vệ và chủ nhà liên
hệ cùng chứng thực thân phận mới được cho vào trong, cho nên chỉ có thể bảo anh
chờ ngoài cổng.
Cúp điện thoại xong, tốc độ rửa bát đĩa của Bạch Lộ
liền gia tăng, vội vội vàng vàng, chợt không cẩn thận lỡ tay đánh vỡ một cái.
Chiếc bát sứ tinh xảo trắng như ngọc mỏng như giấy vô tình đập một phát vào
thành bồn rửa bằng inox, choang một tiếng vỡ thành mấy mảnh rơi xuống đất, như
hoa rụng cuối xuân.
Giọng nói Chương Minh Viễn từ sau lưng truyền đến:
“Nhận có cuộc điện thoại mà gấp đến độ này, là bạn trai cô hẹn hả.”
“Tôi xin lỗi.”
Bạch Lộ có phần quẫn bách nhặt các mảnh vỡ lên ném vào
thùng rác, rồi đem chiếc bát còn lại rửa sạch đựng cháo, củ cải muối cùng dưa
chuột muối cũng xếp từng miếng lên đĩa. Cô bày bát đĩa đã đựng thức ăn đâu vào
đó trước mặt Chương Minh Viễn: “Xong rồi, có thể ăn được rồi đấy.”
Nhưng anh ta không động đũa, nhìn đĩa củ cải muối
không ngừng lắc đầu: “Củ cải muối phải thái thành sợi nhỏ, rồi cho thêm một ít
dầu mè cùng vài giọt giấm, như thế ăn mới ngon.”
Cô giật mình: “Còn phải phiền phức vậy à?”
“Thôi khỏi, ăn tạm vậy.”
Cũng may anh ta còn chịu ăn tạm, cô thở phào một hơi.
Thấy anh ta cầm thìa chậm rãi húp vài ngụm cháo nóng, cô thử dò hỏi: “Cố vấn
Chương, nếu không có việc gì nữa thì tôi đi trước nhé.”
Anh ta cũng không ngẩng đầu lên tiếp tục húp cháo, một
lát sau mới thản nhiên nói: “Cô đi đi, tôi biết tỏng cô muốn đi từ lâu rồi.”
Bước chân thoăn thoắt như bay trên cung trăng, Bạch Lộ
rời khỏi căn hộ của Chương Minh Viễn, đến gặp Dương Quang tại cổng khu nhà. Hai
người tìm đại một quán ăn ngồi xuống gọi hai phần ăn, ăn cái gì cũng không sao
cả, chỉ cần hai người cùng nhau ăn, thức ăn tầm thường cũng có thể trở nên thơm
ngon.
Lúc ăn cơm, Dương Quang nói mẹ anh tháng sau muốn tổ
chức sinh nhật. Sinh nhật tròn năm mươi tuổi, là đại thọ.
“Bạch Lộ, em nói anh nên chuẩn bị quà mừng thọ như thế
nào đây?”
Bạch Lộ trong giây lát cũng không nghĩ ra cái gì thích
hợp: “Cái này thật không dễ, mẹ anh cũng không thiếu thứ gì, tặng cái gì mới
được giờ?”
Dương Quang cũng không ngừng gãi đầu: “Anh cũng nghĩ
không ra nên tặng quà gì cho hay, Manh Manh nói nó đã chuẩn bị quà rồi. Cũng
không biết con nhóc này nghĩ ra cái gì, hỏi nó không chịu nói, cứ thần thần bí
bí.”
Bạch Lộ mặc dù không biết Ninh Manh chuẩn bị món quà
ra sao, nhưng cô biết, bất kể cô ta tặng quà gì Thượng Vân đều nhất định sẽ rất
thích. Nếu một món quà tương tự do cô tặng, Thượng Vân nhất định sẽ thấy chướng
mắt. Yêu nhau yêu cả tông chi, ghét nhau ghét cả đường đi lối về.
Suốt bữa cơm hai người đều bàn bạc và suy nghĩ, nhưng
vẫn không nghĩ ra nên tặng quà gì chúc mừng đại thọ năm mươi tuổi của Thượng
Vân. Da đầu của Dương Quang bị cào sắp thủng luôn: “Tặng quà thực sự là chuyện
khó nhất trên đời, năm đó tặng quà sinh nhật cho em, anh cũng nghĩ lâu lắc mới
nghĩ ra cái vụ đem chính mình tặng cho em.”
Lời nói của Dương Quang khiến Bạch Lộ mỉm cười từ tận
đáy lòng, một bên khẽ cười, một bên bất giác nhìn liếc qua bàn tay trái đang
đeo chiếc nhẫn bạch kim của mình. Nhưng cái liếc mắt này lại khiến cô hoảng hồn
nhảy dựng lên, cúi đầu khom lưng tìm kiếm dưới nền nhà: “Oái, nhẫn của em đâu
mất rồi?”
“Không thấy nhẫn đâu hả?”
Dương Quang cũng vội nhổm dậy giúp cô tìm. Khu vực sàn
nhà chung quanh bàn ăn đều sạch sẽ, đến một cọng tóc cũng không có, hiển nhiên
không rơi ở đây. Bạch Lộ sốt ruột muốn chết: “Nó rơi ở đâu chứ.”
“Em đừng sốt ruột, nghĩ kỹ lại xem, lần gần đây nhất
nhìn thấy chiếc nhẫn là khi nào?”
Càng gấp càng rối, Bạch Lộ không tài nào nghĩ ra.
Nhưng giờ làm ca chiều đã đến, Dương Quang còn phải mau chóng quay về công ty.
Anh đưa cô đến dưới lầu công ty trước, an ủi đủ kiểu: “Em cứ nghĩ cho thật kỹ,
nếu tìm không ra cũng không sao. Không có vấn đề gì, mất cũng mất rồi, vài ngày
nữa nhận lương anh sẽ mua cho em một chiếc nhẫn còn đẹp hơn.”
Tuy là nói thế