
ải Đằng nghe tiếng liền quay đầu, tươi cười
rạng rỡ bước đến chào hỏi: “Âu thiếu gia, cậu cũng đến thăm Chương công tử đấy
à.”
Bạn bè của Chương Minh Viễn hầu hết đều thuộc loại
không giàu cũng sang, anh chàng Âu này cũng là một người rất có lai lịch. Âu
thiếu gia đang lấy di động ra tính gọi điện thoại, thờ ơ nhìn quét qua Vương
Hải Đằng một cái: “Ông là?”
Vương Hải Đằng tự giới thiệu, Âu thiếu gia dường như
cũng có chút ấn tượng nhiêu đó: “Là tổng giám đốc Vương sao, đã nghe Minh Viễn
nhắc đến. Xin chào.”
Sau đó tầm mắt anh ta lướt qua Bạch Lộ đang ôm hoa
tươi đứng một bên, nhưng cái quét mắt này không thờ ơ như trước, có vẻ đánh giá
chuyên chú kín đáo ẩn sâu trong đôi mắt: “Vị này là ai?”
“Đây là cô Bạch, thư ký của công ty chúng tôi, cô ấy
cũng kiêm nhiệm chức trợ lý của cố vấn Chương, vì thế tôi dẫn theo cô ấy cùng
tới đây thăm Chương công tử.”
Âu thiếu gia gật đầu mỉm cười, nụ cười ra chiều hiểu
biết: “Chào cô Bạch.”
Bạch Lộ lịch sự trả lời: “Xin chào Âu thiếu gia.”
Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Âu thiếu gia đã
được nối máy, anh ta vừa cười vừa nói với người bên kia điện thoại: “Minh Viễn,
tớ đến bệnh viện thấy trống không. Thằng khỉ, ở bệnh viện có vài ngày mà cứ như
bị đem giết không bằng, lẩn còn nhanh hơn chạch.”
Cũng không biết Chương Minh Viễn đầu bên kia nói gì,
anh ta chỉ cười lên ha hả: “Quả nhiên một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây
thừng. Được rồi, cậu ở nhà đó đi, bây giờ tớ chạy qua thăm cậu.”
Dừng một chút, anh ta lại nói: “Đúng rồi, không chỉ
mình tớ bắt hụt cậu, tổng giám đốc Vương còn dẫn theo cô Bạch phí công đứng
trước bốn bức tường trong phòng bệnh đây này. Cậu làm người ta đi tay không một
chuyến mà không thấy xấu hổ à?”
Không biết Chương Minh Viễn trả lời ra sao, nhưng Âu
thiếu gia cúp điện thoại xong thì cười tít mắt nói: “Tổng giám đốc Vương, cô
Bạch, chi bằng chúng ta cùng đến nhà Chương Minh Viễn thăm cậu ta đi.”
Bạch Lộ thực không muốn đi, cô hy vọng Vương Hải Đằng
đi một mình, để cô về công ty trước. Không ngờ Vương Hải Đằng nói ông ta còn có
việc, mười giờ có hẹn đàm phán với người khác, bảo cô một mình đại diện công ty
đến thăm hỏi Chương Minh Viễn.
“Cô đi nhờ xe Âu thiếu gia đến đó đi, lúc về lại tự
đón xe. Thay tôi hỏi thăm cố vấn Chương, dặn cậu ấy cứ tĩnh tâm nghỉ ngơi.”
Bạch Lộ không còn cách nào khác đành lên chiếc xe thể
thao Lamborghini của Âu thiếu gia, theo anh ta đến nhà Chương Minh Viễn.
Xe lao vun vút như gió trên những con đường rộng lớn
bằng phẳng của kinh thành, cuối cùng tiến vào trung tâm một khu chung cư cao
cấp phong cảnh tuyệt đẹp nép mình yên tĩnh, tựa như chốn đào nguyên giữa lòng
thành thị. Đem xe đỗ tại bãi đỗ ngầm, hai người cùng nhau đi thang máy lên
thẳng tầng cao nhất, Chương Minh Viễn khập khiễng đi ra mở cửa.
Âu thiếu gia hiển nhiên là khách quen, vào cửa liền tự
mình cởi giày thay dép, vừa thay vừa cười: “Cậu lại làm thương binh rồi, tớ đặc
biệt đồng cảm sâu sắc với cậu.”
“Vớ vẩn. Âu Vũ Trì cậu đừng có tìm dép cho mỗi mình
mình, tìm thêm một đôi cho Bạch Lộ đi.”
Bạch Lộ ôm một bó hoa lớn đứng trước cửa, đang chần
chừ không biết có nên vào nhà không, có lẽ đứng ngoài cửa hỏi thăm dăm ba câu
chắc sẽ không quấy rầy người ta nghỉ ngơi. Nhưng Chương Minh Viễn lại bảo Âu Vũ
Trì tìm dép cho cô, xem ra vẫn phải vào trong ngồi một lát.
Đây là một căn hộ chung cư nhỏ hai tầng, diện tích
không quá lớn, trang trí cũng vô cùng đơn giản, nhưng trong phong cách đơn giản
vẫn mang vẻ cầu kỳ rõ rệt. Nội thất trọn bộ bằng gỗ tùng nhập khẩu quý hiếm tỏa
ra ánh sáng dịu nhẹ. Bước vào nhà, Âu Vũ Trì mở tủ lạnh lấy đồ ra uống một cách
quen thuộc. Còn Bạch Lộ không tự nhiên ngồi vào một góc sô-pha, miệng lí nhí
như đọc thuộc lòng: “Cố vấn Chương, tổng giám đốc Vương bảo tôi thay mặt công
ty đến thăm anh, nhắn anh nghỉ ngơi cho khỏe…”
Chương Minh Viễn không buồn nghe mà ngắt lời cô: “Được
rồi được rồi, mấy câu đó tôi nghe mãi từ hôm qua tới giờ, lỗ tai sắp chai luôn
rồi. Mới trốn thoát khỏi bệnh viện, cô lại đuổi tới tận nhà mà niệm. Cô tha cho
tôi đi.”
Bạch Lộ hơi lúng túng mím môi im lặng, trong khoảnh
khắc không biết phải nói gì cho tốt, vừa cúi đầu thì bắt gặp bó hoa mình vẫn
đang ôm trong tay: “Anh có bình hoa không? Tôi đem hoa cắm vào.”
Chương Minh Viễn nghĩ nghĩ: “Trước đây phòng khách có
một cái bình pha lê, bị tôi sơ ý làm vỡ rồi. Cái trong phòng ăn nhỏ quá, không
cắm được. Có điều trong phòng làm việc có không ít bình gốm sứ, cô chọn một cái
mang ra cắm hoa đi.”
Bạch Lộ đi vào phòng làm việc theo chỉ thị của anh ta,
phòng làm việc rất lớn, nhưng sách lại không bao nhiêu, trên một chiếc kệ sát
đất che hết một mặt tường bày biện cao thấp lộn xộn nhưng tinh tế các loại chai
lọ bát đĩa bằng gốm sứ đủ hình dạng lớn nhỏ khác nhau. Xem ra hình như anh ta
rất hứng thú với việc thu thập đồ gốm sứ, có điều những đồ gốm sứ này xem ra
không phải là vật quá cổ xưa hay quá quý báu.
Xem sơ qua một lượt, Bạch Lộ chọn một chiếc bình sứ có
hơi hướm màu sắc cổ xưa, đem đến phòng ăn đổ nướ