
ản thân chẳng khác nào một kẻ trong suốt vô hình.
Cho đến tận khi tới nơi đã định và bắt đầu leo núi,
tình hình cũng chẳng có gì khá hơn. Ninh Manh vẫn bám lấy Dương Quang như hình
với bóng, đến chỗ hơi gập ghềnh một tí đều đòi Dương Quang đỡ cô ta qua. Nhiêu
đó chưa đủ, còn không cẩn thận để bị trặc chân, Dương Quang còn phải cõng cô ta
xuống núi. Mặc dù cô ta dáng vóc mảnh mai xinh xắn, thể trọng không đến bốn
mươi lăm ký, nhưng khi Dương Quang cõng cô ta một mạch về đến chân núi thì đầu
cũng ướt sũng mồ hôi.
Bạch Lộ đau lòng định lau mồ hôi cho anh, nhưng bị
Ninh Manh giành trước. Cô ta nằm trên lưng anh nên chiếm ưu thế về cự ly, đưa
tay ra trực tiếp dùng lòng bàn tay lau đi những giọt mồ hôi trên trán anh. Còn
nhắc lại chuyện năm xưa: “Dương Quang, anh còn nhớ hồi nhỏ anh dẫn em ra ngoài
chơi không, kết quả em chơi mệt ngủ quên mất, anh cũng cõng em về nhà thế này.”
Dương Quang thở phì phò: “Nhớ, lần đó em làm anh mệt
gần chết, bây giờ cũng khiến anh mệt gần chết. Con nhóc nhà em thật là phiền,
sau này không dẫn em đi chơi nữa.”
“Anh dám, anh không dẫn em khóc cho coi. Anh sợ em
khóc nhất, đúng không?”
Ninh Manh miệng thì nói khóc, nhưng thanh âm lại mang
theo nụ cười, giọng nói mềm mại, ngọt ngào của cô ta tựa như kem sắp tan. Nếu
Bạch Lộ là đàn ông, có lẽ cũng sẽ vô cùng cam tâm tình nguyện lắng nghe cô gái
làm nũng ngọt ngào như mật thế này đến chín mươi tuổi. Tuy nhiên cô không phải,
không những thế đối tượng làm nũng còn là bạn trai mình, trong lòng khỏi nói có
bao nhiêu cảm giác khó chịu.
Dương Quang lái xe đưa Ninh Manh về nhà, Bạch Lộ ngồi lên
ghế trước, sắc mặt như ủ một tầng sương mỏng. Anh nhận ra điều đó, bèn dừng xe
lại bên đường, đưa tay kéo lấy vai cô, dỗ dành: “Sao lại không vui thế kia?
Chuyện vừa rồi em đừng để ý, em biết anh luôn coi Ninh Manh như em gái mà.”
Bạch Lộ thở dài: “Dương Quang, anh có nghĩ tới không,
anh toàn tâm đối xử với Ninh Manh như em gái, nhưng con bé chưa hẳn đã xem anh
như anh trai.”
Dương Quang ngẫm nghĩ, vẻ mặt có chút không chắc chắn:
“Anh và Manh Manh từ nhỏ lớn lên cùng nhau, quan hệ luôn thân mật quen thuộc
như thế. Nó thường xuyên theo anh làm nũng này kia, anh cũng chưa bao giờ cảm
thấy có gì không đúng. Có điều, nếu em đã cảm thấy khó chịu như vậy, sau này
anh sẽ chú ý hơn, giữ khoảng cách với nó. Được rồi, đừng xịu mặt nữa. Cười lên
cái nào, bạn gái anh cười lên là đẹp nhất.”
Bạch Lộ không có cách nào giận dỗi với anh nữa, bèn
cười lên thật tươi. Hai lúm đồng tiền nho nhỏ tựa như nụ hoa nhài lúc ẩn lúc
hiện trên khóe môi. Lúm đồng tiền khiến vẻ cười của cô đặc biệt ngọt ngào, đặc
biệt long lanh, ngọt ngào như đường mật, long lanh như tháng tư mùa xuân hiện
tại. Cánh tay Dương Quang bất giác dùng lực, ôm trọn cả người cô vào lòng, sau
đó cúi đầu, hôn lên đôi môi mềm mại của cô.
Nụ hôn mang theo hơi thở nóng ấm của anh, từ môi đến
má, rồi từ chiếc cằm nhỏ xinh sáng bóng như sứ đến chiếc gáy cong cong duyên
dáng như thiên nga, lại quay về xương quai xanh tinh tế xinh xắn. Khi anh còn
muốn thử thăm dò xuống dưới, cô bất an xoay người tránh ra, vẻ mặt vừa hơi lúng
túng vừa hơi sợ sệt: “Đừng… đừng như vậy.”
Mặc dù hai người đã yêu nhau hơn hai năm, thế nhưng
quan hệ nam nữ cũng chỉ mật thiết đến mức này, hai người chưa bao giờ vượt quá
giới hạn. Dương Quang không phải không muốn, nhưng về mặt này Bạch Lộ đặc biệt
bảo thủ, mỗi khi anh vừa có ý đồ về mặt này, cô luôn đỏ mặt cự tuyệt: “Không
cần, đừng như thế.”
Dương Quang đối với chuyện này mặc dù có mất hứng
nhưng cũng vui mừng. Dù sao đi nữa, trong thời đại cá tính cởi mở này, khi mà
việc tùy tiện qua lại một đêm đã kéo nhau lên giường đã trở thành chuyện
thường, một cô gái vẫn có thể giữ mình trong sạch, thủ thân như ngọc chung quy
vẫn là chuyện tốt. Anh cũng không muốn tìm một cô nàng có thể tùy tiện cởi áo
lên giường với người khác làm bạn gái. Vì thế sự từ chối của Bạch Lộ trái lại
càng khiến anh thêm tôn trọng cô: “Được, anh nhịn, chúng ta để dành chuyện này
đến đêm động phòng hoa chúc, khiến cho đêm tân hôn càng xứng đáng.”
Sáng sớm thứ Hai đi làm, Bạch Lộ vừa vào văn phòng đã
bị Hoắc Mân gọi lại. Bảo cô sáng nay không cần lo việc gì hết, lát nữa cùng
tổng giám đốc Vương đại diện cho công ty đến bệnh viên thăm Chương Minh Viễn.
Cô ngớ người: “Cố vấn Chương làm sao vậy?”
“Hôm qua anh ta bị tai nạn xe, đâm phải một chiếc xe
vượt đèn đỏ, may mà có túi khí an toàn bảo vệ, thương tích trên người không
nghiêm trọng.”
Nửa tiếng sau, Bạch Lộ và Vương Hải Đằng cùng đến bệnh
viện, nhưng lại đụng phải cảnh trống không. Phòng bệnh trống rỗng, vài y tá
đang thu dọn hoa tươi và giỏ trái cây chất đầy phòng. Họ nói vì bệnh nhân
thương tích rất nhẹ nên sau khi ở lại bệnh viện quan sát một đêm liền khăng
khăng muốn xuất viện.
Đến hụt giống như họ còn có một người trẻ tuổi ăn vận
bảnh bao, anh ta chỉ đến sau họ chưa đầy ba phút, vừa vào trông thấy phòng bệnh
trống huơ trống hoác chỉ biết lắc đầu bật cười: “Cái thằng này, chạy nhanh
thật.”
Vương H