
ng thơm của
xà phòng gội đầu mà ban nãy Bạch Lộ gội đầu còn lưu lại. Đây là xà phòng gội
đầu thực vật nguyên chất được làm thủ công từ Anh Quốc, mái tóc sau khi gội đặc
biệt bóng mượt mềm mại, còn tỏa hương hoa nhài dịu êm thoang thoảng. Cô nâng
niu nhất là mái tóc đẹp của mình, cái khác có thể tiết kiệm, chỉ riêng khoản
này rất sẵn lòng tiêu tiền. Các loại dầu gội bán ở siêu thị đều chứa thành phần
hóa học, sau khi tình cờ dùng thử loại xà phòng này một lần, cho dù một bánh
nhỏ tốn trên dưới một trăm tệ, cô vẫn chấp nhận dùng nhãn hiệu này.
“Tôi không dùng nước hoa, ban nãy vừa gội đầu, là mùi
của xà phòng gội.”
Cô vừa giải thích vừa thuận tay vuốt một lọn tóc bên
tai. Sợi tóc đen nhánh nhẹ bay lên giữa những ngón tay thon thon, tựa như cánh
bướm chập chờn. Mùi hương thầm phảng phất tỏa ra từ mái tóc càng giống những
cánh bướm bay rợp trong thang máy. Không gian kim loại nhỏ hẹp dường như trong
nháy mắt đã biến thành một vườn hoa nhài.
Mái tóc đẹp mượt mà, mùi hương thầm vấn vương đều trở
nên quyến rũ một cách vô thức, khiến trong lòng Chương Minh Viễn chợt lay động.
Anh điều chỉnh hơi thở trấn tĩnh lại tinh thần, thuận miệng nói: “Xà phòng gội
loại nào mà có mùi hương này vậy? Mua giùm tôi một bánh với.”
Cô chỉ cảm thấy buồn cười: “Đàn ông đi gội loại mùi
thơm ngào ngạt này có nghĩa gì chứ?”
Anh ta cãi lại: “Tôi không gội, tôi mua đặt ở nhà để
ngửi mùi thơm không được sao?”
Mua xà phòng gội đầu để ngửi mùi thơm, thật sự không
hiểu nổi. Bạch Lộ không hơi đâu phí lời với anh ta nữa, vừa lúc đó âm báo tin
nhắn vang lên, cô thừa dịp không tiếp chuyện anh ta nữa, cứ thế lấy di động ra
kiểm tra hộp tin đến. Là tin nhắn chúc ngủ ngon của Dương Quang, cô nhoẻn miệng
cười trả lời anh.
Chương Minh Viễn đứng một bên hỏi vu vơ: “Tin nhắn của
bạn trai hả?”
Cô ừ một tiếng, không muốn nói nhiều, anh ta cũng biết
ý không nói gì nữa. Trong thang máy yên tĩnh trở lại, chỉ còn tiếng bấm tin
nhắn khe khẽ của cô.
Sau khi gửi tin xong, thang máy cũng vừa tới tầng lầu
văn phòng công ty. Bạch Lộ lấy chìa khóa mở cửa văn phòng cố vấn, Chương Minh
Viễn mở máy tinh copy tài liệu của anh ta, chưa đến mười phút đã làm xong tất
cả.
Ngẫm lại đêm hôm chỉ vì chút chuyện của anh ta mà đặc
biệt bắt xe đến đây, làm trễ nãi giấc ngủ của mình, trong lòng Bạch Lộ không
tránh khỏi oán hận. Tuy không thể đem bất mãn nói thành lời, nhưng cô vẫn thử
thương lượng với anh ta: “Cố vấn Chương, hay là tôi đưa chìa khóa văn phòng cho
anh, anh tự giữ sẽ tiện hơn.”
Anh ta hờ hững nhìn lướt qua cô một cái, không đồng ý
cũng chẳng từ chối: “Cô ngại phiền toái à?”
Đúng là cô cảm thấy phiền, chỉ là không thể nói thẳng,
đành cường điệu nói: “Tôi chỉ cảm thấy anh tự mang chìa khóa sẽ tiện lợi hơn,
nếu tình huống như hôm nay lại xảy ra cũng không cần phải mòn mỏi chờ tôi đến
mở cửa.”
Trên mặt anh ta lại hiện lên điệu cười như có như
không: “Nghe ra cô thực sự lo nghĩ cho tôi nhỉ!”
Bạch Lộ sợ nhất là nhìn thấy loại vẻ mặt này của anh
ta, mỗi lần anh ta bày ra điệu cười ẩn ẩn hiện hiện nhìn cô, ánh mắt đen thẫm
đặc biệt sâu xa, sâu như thể đại dương trong đêm tối. Còn cô tựa như con thuyền
du hành trong đêm, cứ sợ va phải đá ngầm. Tự nhiên, cô không nói gì thêm về
chuyện chiếc chìa khóa nữa.
Ngày cuối tuần, Bạch Lộ thức dậy từ rất sớm. Sau khi
đánh răng rửa mặt, thay quần áo thể dục rồi chờ Dương Quang đến đón cô. Mặc dù
đã tốt nghiệp, nhưng vài bạn học quen thân trong câu lạc bộ leo núi trước kia
hễ có thời gian là hẹn hò tụ tập nhau cùng đi leo núi, có lúc còn nấu cơm hoặc
cắm trại dã ngoại. Lần này là hoạt động đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng từ lâu,
để ngăn ngừa bị quấy rầy, cô còn cố tình tắt điện thoại, cô không muốn giữa
đường bị người ta gọi đi tăng ca.
Tám giờ, Dương Quang lái chiếc Jetta của anh có mặt
đúng giờ. Chiếc xe này là quà tặng của ba mẹ cho anh nhân dịp tốt nghiệp đại
học. Thượng Vân cho rằng con trai đã bắt đầu ra ngoài xã hội làm việc, có một
chiếc xe sẽ thêm tiện lợi lẫn thêm thể diện. Bình thường ghế lái phụ bên cạnh
anh luôn là chỗ ngồi chuyên dụng của Bạch Lộ, nhưng hôm nay trên vị trí đó lại
là Ninh Manh.
Bạch Lộ hơi ngẩn người, còn Ninh Manh thì cười như
không có chuyện gì: “Chào buổi sáng, chị Bạch Lộ.”
Dương Quang nói tối qua Ninh Manh ăn cơm ở nhà anh,
nghe nói sáng nay có hoạt động leo núi liền hưng phấn đòi tham gia. Dù sao leo
núi cũng là hoạt động tập thể, anh liền mang cô bé đi theo. Bạch Lộ cũng không
thể nói gì, mặc dù trong lòng có đôi chút khó chịu.
Càng khó chịu hơn là, vì Dương Quang chở Ninh Manh
cùng đi nên cô ta đương nhiên ngồi ghế lái phụ, Bạch Lộ chỉ có thể ngồi ghế
sau.
Ninh Manh và Dương Quang ngồi đằng trước cứ luôn cười
cười nói nói, cô ta mặc một bộ đồ thể thao màu vàng nhạt, cái miệng nhỏ ríu rít
không ngớt, hệt như chú chim hoàng oanh líu lo đầu cành. Cô ta toàn nói chuyện
bọn họ lúc nhỏ, Bạch Lộ ngồi phía sau không chen vào được câu nào. Nếu không
phải Dương Quang thi thoảng quay đầu nói chuyện với mình, cô quả thực cảm thấy
b