
ớc mắt khiến cô sợ
ngây người.
Sau khi ông bà nội lần lượt qua đời, không ai tổ chức
sinh nhật cho Bạch Lộ nữa. Ở nhà các chú, ngày này mỗi năm đều bị lãng quên, có
lúc chợt nhớ ra, cùng lắm cũng chỉ là bát mì trường thọ cho thêm hai cái trứng
gà. Party sinh nhật tưng bừng náo nhiệt như thế đối với cô thực sự là cảm động
bất ngờ. Rất nhiều lời chúc, rất nhiều quà tặng, chiếc bánh sinh nhật cao năm
tầng là do Dương Quang đích thân đi đặt, anh còn tặng cô một món quà bí mật,
một hộp quà độ dày cỡ chiếc laptop, gói ghém đặc biệt xinh đẹp. Bảo cô về nhà
hẵng mở ra xem.
Sau khi về ký túc xá cô mở hộp quà của Dương Quang ra,
bên trong là một khung ảnh tinh xảo và một tấm thiệp tuyệt đẹp. Trong khung là
ảnh chụp một mình Dương Quang trông rất đẹp trai, hướng về phía máy ảnh cười
rạng rỡ như ánh mặt trời. Mở thiệp ra, bên trong có một hình hoa hồng trái tim
dập nổi, bên trên hình vẽ còn tô điểm bằng một chiếc nhẫn bạch kim nho nhỏ, bên
dưới chiếc nhẫn là một hàng chữ viết lưu loát: Bạch Lộ, anh muốn đem chính mình
tặng cho em, nếu em đồng ý tiếp nhận anh thì hãy đeo chiếc nhẫn này.
Một vòng màu trắng bạc thanh mảnh, sáng trong lấp lánh
như sao dưới ánh đèn, ánh sáng đó từng chút từng chút tiến vào trái tim quanh
co yếu ớt của Bạch Lộ.
Đeo chiếc nhẫn lên tay, Bạch Lộ chính thức trở thành
bạn gái của Dương Quang. Ở bên anh cô rất vui vẻ, cuộc sống tựa như dòng suối
sau khi vượt qua gập ghềnh chênh vênh của núi cao vách đứng, tiến vào vùng đất
rực rỡ đầy hoa thơm cỏ đẹp. Tình yêu thời sinh viên giản đơn trong sáng, không
hề chứa đựng nhiều thứ phức tạp, tỉ như xuất thân, gia cảnh, năng lực kinh tế,
địa vị xã hội, vân vân. Dương Quang thích cô, cô thích Dương Quang, như vậy là
đủ.
Mãi đến năm tư tốt nghiệp, Dương Quang dẫn cô về nhà
gặp cha mẹ. Bước vào căn nhà bốn phòng hai gian trang hoàng cực kỳ sang trọng
của nhà họ Dương, trái tim cô hơi loạn nhịp, chiếc thảm lông dê trải giữa bộ sô
pha bọc da quá đẹp đến nỗi cô không dám giẫm chân lên. Nhưng thái độ lạnh nhạt
khách khí cùng vẻ mặt không nóng không lạnh của Thượng Vân khiến cô mẫn cảm
nhận ra bà không thích mình.
Có điều về mặt này Dương Quang tương đối hời hợt, anh
không cho rằng mẹ không thích bạn gái mình, bởi vì mẹ chưa từng phản đối hai
người họ yêu nhau. Bạch Lộ chỉ có thể che giấu cảm giác của mình, vì Dương
Quang mà tiếp tục chịu đựng sắc mặt lạnh lạnh nhạt nhạt của Thượng Vân.
Lúc di động reo, Bạch Lộ vừa từ phòng tắm bước ra,
đang chuẩn bị hong khô tóc rồi đi ngủ. Đồng hồ đã chỉ mười giờ tối, lúc này còn
ai gọi điện chứ? Không thể là Dương Quang, anh vừa nấu cháo điện thoại với cô
xong trước khi cô đi tắm.
Trên màn hình hiển thị một số di động lạ, cô hơi nghi
hoặc bắt máy: “Xin chào, tôi là Bạch Lộ, xin hỏi ai đấy ạ?”
“Bạch Lộ, tôi là Chương Minh Viễn.”
Không ngờ là Chương Minh Viễn, Bạch Lộ chợt hoảng sợ
theo bản năng: “Anh… làm sao anh biết được số di động của tôi?”
Giọng nói anh ta mang theo chút cười nhẹ: “Cái này có
gì lạ đâu, không phải cô kiêm nhiệm chức trợ lý của tôi sao, cô Hoắc đã sớm cho
tôi biết số điện thoại liên lạc của cô rồi.”
Bạch Lộ đành hết cách: “Vậy thì cố vấn Chương, xin hỏi
anh tìm tôi có chuyện gì không?”
“Bây giờ cô có thể đến công ty mở cửa giùm tôi không,
vài thứ của tôi vẫn còn ở trong máy tính trên văn phòng, bây giờ tôi muốn lấy
ra.”
Gì chứ, bây giờ chạy tới công ty mở cửa cho anh ta!
Bạch Lộ trăm phầm trăm không muốn tí nào. Chương Minh Viễn cũng không miễn
cưỡng: “Nếu cô quả thực không muốn đến, tôi tới nhà cô lấy chìa khóa cũng
được.”
Bạch Lộ càng không muốn để Chương Minh Viễn chạy đến
chỗ cô ở, số di động đã bị anh ta biết được, nếu chỗ ở cũng bị anh ta hay, vậy
thì cô còn không gian cá nhân ở đâu chứ? Huống hồ Chương Minh Viễn này là người
cô luôn phải kính nhi viễn chi.
Cân nhắc lợi hại một chút, cô thở dài ngao ngán:
“Không cần đâu, tôi sẽ lập tức bắt xe tới.”
Lúc chạy đến dưới lầu của công ty, Bạch Lộ từ xa đã
nhìn thấy Chương Minh Viễn. Anh ta đang dựa vào xe hút thuốc, ánh đỏ trên đầu
thuốc lá chợt sáng chợt tối trong bóng đêm, tựa như vì sao nhỏ lấp la lấp lánh.
Trông thấy cô, anh ta tiến về trước với vẻ cười nhạt như có như không: “Đến
nhanh vậy à, xem ra tôi có một vị trợ lý rất yêu nghề.”
Khói thuốc giữa các ngón tay anh ta lượn lờ vấn vít,
cô ghét nhất mùi thuốc lá, mày nhíu lại quay đầu đi rồi mới trả lời anh ta một
cách ngắn gọn: “Lên lầu thôi.”
Cô rất lo anh ta sẽ tiếp tục nhả khói phì phèo trong
thang máy, cùng anh ta đi lên hai mươi tầng lầu trong cảnh khói thuốc quanh
quẩn, cô nhất định sẽ bị hun đến sống dở chết dở. May thay, trước khi bước vào
thang máy anh ta đem thuốc lá dụi tắt vứt vào thùng rác, rốt cuộc cũng cho cô
thoát được nỗi khổ hít khói thuốc gián tiếp.
Trong thang máy, anh ta một nhiên hít thở sâu một
chút: “Thơm quá! Cô dùng nước hoa gì mà thơm vậy?”
Bạch Lộ căn bản không có thói quen dùng nước hoa, cho
dù có, vội vội vàng vàng chạy ra khỏi nhà cũng chẳng kịp phun.
Mùi hương Chương Minh Viễn ngửi được là hươ