
ao anh không nói ra sớm?”.
“Bây giờ nói đâu có muộn." Anh véo má cô, nói sang chuyện khác: "Anh mới là người phải
hỏi vì sao em không nói sớm cho anh mới đúng!”.
“Em…” Doãn Tiểu
Mạt nghẹn họng, lúc đầu là vì muốn che giấu chuyện cô là fan của anh, về sau là vì không muốn anh hiểu lầm cô có mục đích, sau nữa là cô cảm
thấy không cần thiết phải nói, gần đây cô vẫn luôn tìm cờ hội để nói
nhưng mãi không có lúc thích hợp. Doãn Tiểu Mạt không chịu đuối lý: "Anh đâu có hỏi!".
“Được được, là lỗi của anh." Ngũ Trác Hiên véo mũi cô.
“Sao anh biết?" Doãn Tiểu Mạt rất tò mò, cô đâu có để lộ dấu vết.
Nghe Ngũ Trác Hiên kể lại chuyện nhìn thấy tranh cô vẽ ở phòng của Lạc Lạc,
cô giật mình: "Chỉ bằng những bức vẽ đó mà anh có thể khẳng định được là em?".
“Ừ”
“Giỏi vậy sao?" Doãn Tiểu Mạt không tin.
Ngũ Trác Hiên mím môi, anh đã quá quen mắt với những bức tranh cô vẽ rồi,
cô có một thói quen đặc biệt, đó là vẽ lông mày của anh vểnh lên cao,
khiến cả người anh toát lên một vẻ cao ngạo, ngang bướng. Điều này có lẽ chính cô cũng không nhận ra.
“Thế vì sao hôm nay anh còn nhắn tin cho em?" Doãn Tiểu Mạt có vẻ rất hứng thú với việc truy hỏi đến cùng.
“Không có ý gì khác, chỉ muốn nhắc nhở em sắp tới sinh nhật của anh rồi." Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.
Doãn Tiểu Mạt vung tay định đấm, khua chân múa tay loạn xạ một lúc mà vô
dụng, cuối cùng còn ngã nhào vào lòng Ngũ Trác Hiên, bị anh bắt nạt một
trận.
Rất lâu rất lâu sau, Doãn Tiểu Mạt nói với Hoa Lưu Ly
chuyện mình chính là Trà Chanh Bạc Hà, còn không quên tỏ ra hổ thẹn vì
giấu giếm cô ấy. Hoa Lưu Ly lại tươi cười nói: “Tớ cũng biết lâu rồi".
Doãn Tiểu Mạt vò đầu bứt tai, hóa ra người ù ù cạc cạc từ đầu tới cuối
chỉ có mình cô.
….
Ngũ Trác Hiên đưa Doãn Tiểu Mạt về nhà, xe chạy được nửa đường thì Nghê Thiến gọi điện tới, giọng hí hửng:
"Tiểu Mạt, Tiểu Mạt, nghe nói hôm nay Ngũ Trác Hiên tới thăm bác Hứa”.
Doãn Tiểu Mạt ngây người: “Hả?”.
“Hả cái đầu em, em ở đấy có phải tốt không, nhưng mà sao em có thể ở đó
được chứ, chị kích động chết đi được, không biết mai anh ấy có tới
không, chị phải tới nằm vùng mới được. Lâu lắm rồi không được gặp người
thật, lần trước trên máy bay tình cờ gặp chẳng qua chỉ là gặp may
thôi..."
Nghê Thiến còn chưa nói xong, điện thoại đã bị người khác đoạt lấy: "Tiểu Mạt, anh đây!".
“Anh..." Ngực Doãn Tiểu Mạt kêu lộp cộp, Hứa Chi Nhiên là người thông minh lanh
lợi, những chuyện Nghê Thiến không đoán ra, nhất định anh ấy sẽ đoán ra.
“Bảo Ngũ Trác Hiên nghe điện thoại." Sau đó là tiếng thét chói tai của Nghê Thiến vang lên.
“Hả?”
“Hả cái đầu em, bảo anh ta nghe điện đi!" Ở bên Nghê Thiến lâu quá, thành
ra cách nói chuyện của Hứa Chi Nhiên cũng bị nhiễm ảnh hưởng.
Doãn Tiểu Mạt nắm chặt di động.
Ngũ Trác Hiên dừng xe bên lề đường, thản nhiên lấy di động trong tay cô: 'Tôi là Ngũ Trác Hiên”.
Hứa Chi Nhiên nói ra một địa chỉ rồi bảo: “Cậu đưa Tiểu Mạt tới đây, tôi có chuyện muốn nói".
Ngũ Trác Hiên trả điện thoại cho Doãn Tiểu Mạt.
Doãn Tiểu Mạt căng thẳng hỏi: “Anh em nói gì?"
“Cho địa chỉ bảo anh đưa em tới." Ngũ Trác Hiên nhún vai: “Chắc là nhà anh trai em”.
“Anh ấy muốn làm gì?" Doãn Tiểu Mạt run run: "Mặc kệ anh ấy đi.”
Sao được chứ, anh vợ tương lai, ai dám đắc tội? Ngũ Trác Hiên xoay vô lăng, xe chuyển bánh vào giữa đường.
"Đi thật đấy à?"
“Đương nhiên." Ngũ Trác Hiên cười: “Hình như em còn căng thẳng hơn anh thì phải, sợ anh bị anh trai em đánh à?”.
Đúng là cô hơi sợ, Hứa Chi Nhiên chẳng thèm quan tâm Ngũ Trác Hiên có phải
là người nổi tiếng hay không, chỉ cần không vừa ý là anh ấy tuyệt đối
không nể nang. Cô không muốn hai người thân yêu nhất của mình có xung
đột.
“Yên tâm đi!” Ngũ Trác Hiên rất tự tin.
Doãn Tiểu Mạt thấp thỏm không yên, trong đầu mải suy nghĩ nên giải thích thế nào để
Hứa Chi Nhiên không tức giận. Chắc chắn Hứa Chi Nhiên sẽ mắng cô vì tội
che giấu, nhưng hai người họ mới xác định quan hệ chưa được bao lâu, đâu cần phải lúc nào cũng bô bô ra miệng. Lần trước tình cờ gặp nhau ở nhà
hàng của Phạm Phiên, cô và Ngũ Trác Hiên cũng không phải cố tình giả vờ
làm người xa lạ, mà thật sự là do hiểu lầm chưa được giải quyết.
Ngũ Trác Hiên vỗ vỗ bàn tay cô trấn an.
Cả đoạn đường, Doãn Tiểu Mạt cứ thất thần, thậm chí còn lo lắng hơn cả khi tới nhà Ngũ Trác Hiền vừa rồi.
Ngũ Trác Hiên có ý muốn làm dịu bầu không khí: “Trước là nàng dâu xấu tới
gặp nhà chồng, bây giờ đến lượt chàng rể xấu tới gặp anh vợ rồi đây”.
Doãn Tiểu Mạt phì cười. Mục đích của Ngũ Trác Hiên xem như đã đạt được rồi. Nghê Thiến ra mở cửa, nhìn thấy Doãn Tiểu Mạt, cô đã hung dữ buông một câu: "Em giỏi che giấu lắm!”.
Doãn Tiểu Mạt bộ dạng ăn năn hối lỗi, không dám lên tiếng.
"Nói! Hai người cấu kết với nhau từ bao giờ?" Từ lúc nghe Hứa Chi Nhiên nói
Ngũ Trác Hiên xuất hiện ở bệnh viện là vì đưa Doãn Tiểu Mạt đi, cô kinh
ngạc tới tận bây giờ.
Doãn Tiểu Mạt không còn lời nào để nói, có nhất thiết phải dùng động từ mạnh như vậy không?
Ngũ Trác Hiên tiến lên một bước, ôm eo cô, sau đó mỉm cười với Nghê Thiế