
y, xe đã tiến vào khu biệt thự. Ngũ Trác Hiên nhìn cô cười: "Bây giờ
em không còn đường lui nữa đâu”.
Doãn Tiểu Mạt nắm chặt tay, dù sao thì tiến hay lùi cũng chịu một đao.
Trông bộ dạng tráng sĩ chặt tay của cô, Ngũ Trác Hiên cảm thấy rất buồn cười.
Gửi thanks Lạc Lạc vừa mới mở cửa liền nhảy bổ vào lòng Doãn Tiểu Mạt: "Cô Doãn, cháu
nhớ cô muốn chết!". Cô bé chu môi mếu máo như sắp khóc.
Bà cụ
đứng tựa cửa, cười tít mắt nhìn họ. Ngay từ đầu, bà đã thích Doãn Tiểu
Mạt, nên sau khi cô biến mất, bà đã mấy lần oán trách cháu trai, bắt anh nhất định phải đưa người quay lại, Ngũ Trác Hiên dở khóc dở cười, không biết ai mới là cháu nội của bà. Hiện tại anh đã không phụ sự mong đợi
của bà mà đưa Tiểu Mạt về, bà nội vô cùng mãn nguyện.
Doãn Tiểu Mạt khẽ nói: "Cháu chào bà ạ".
Bà cụ cười ha ha: "Ta thích cháu gọi là bà nội hơn”.
Doãn Tiểu Mạt đỏ bừng mặt, làm sao cô dám gọi như vậy chứ, đành nhìn Ngũ Trác Hiên cầu cứu.
Ngũ Trác Hiên khoác tay bà nội đi vào trong nhà: "Bà quá vội vàng rồi!”
Bà cụ trừng mắt: "Làm sao tôi không vội cho được, tôi còn đang muốn được bế chắt ngay nữa cơ...”.
Ngũ Trác Hiên vội ra hiệu cho bà không nói nữa, anh chỉ sợ Doãn Tiểu Mạt nghe được lại xấu hổ.
Doãn Tiểu Mạt dù có nghe được cũng làm bộ như không nghe thấy, hai gò má ửng hồng như trái táo chín.
Bữa tối là do hai người cùng làm, đương nhiên Ngũ Trác Hiên chỉ có thể đứng phụ bếp cho cô.
Lạc Lạc và bà nội ăn cực kỳ ngon miệng, trông cứ như cả thế kỷ không được ăn món ngon.
Cơm nước xong xuôi, Ngũ Trác Hiên lại tranh đi rửa bát, Doãn Tiểu Mạt muốn
tới giúp nhưng bị bà cụ ấn lại ghế ngồi: “Kệ cho nó làm, cháu ngồi nghỉ
đi, biết thương vợ mới là đàn ông tốt”.
Doãn Tiểu Mạt lại xấu hổ. Cô ăn không ngồi rồi, không biết làm gì đành lấy di động lên weibo,
nhìn thấy tin nhắn của Ngũ Trác Hiên, mặc dù cô áy náy vì lâu không động bút, nhưng trong lòng lại có phần bất mãn vì lời lẽ thân thiết anh nói
với Trà Chanh Bạc Hà. Vì có tâm sự nên cả tối Doãn Tiểu Mạt cứ như người mất hồn, Ngũ Trác Hiên rửa tay xong, hỏi cô có muốn ăn cam không, cô
phản ứng chậm mất một nhịp. Anh nhận ra sự khác lạ của cô, hỏi thì cô
lại nói không có chuyện gì.
Doãn Tiểu Mạt ngây người cầm di động
rất lâu, vẫn không biết nên nói với Ngũ Trác Hiên thế nào. Cô có ý định
nói sự thật với anh, nhưng lúc này hình như chưa thích hợp.
Ngũ Trác Hiên kéo cô lên tầng trên: "Vào phòng anh, anh có cái này muốn cho em xem”.
Bà cụ ngồi tủm tỉm cười đầy gian xảo. Lạc Lạc dù không hiểu chuyện nhưng
cũng bắt chước cười bí hiểm. Doãn Tiểu Mạt đỏ mặt, lí nhí nói: "Anh làm
vậy sẽ khiến bà hiểu lầm đấy”.
Ngũ Trác Hiên hùng hồn nói với vẻ
cây ngay không sợ chết đứng: "Mặc kệ mọi người nghĩ thế nào, anh không
thẹn với lương tâm là được”.
Anh không nói thì thôi, đằng này lời vừa dứt đã nghe thấy bà nội bật cười khúc khích.
Đây là lần đầu tiên Doãn Tiểu Mạt vào phòng Ngũ Trác Hiên, ngăn nắp sạch sẽ hơn so với tưởng tượng của cô. Cô quan sát một vòng, rất hài lòng vì
không phát hiện ra vết tích phụ nữ nào ở đây. Ngũ Trác Hiên để mặc cô đi lại, nhìn ngó, anh tới tủ đầu giường lấy một cái hộp, mở ra, bên trong
có mấy cuộn giấy.
“Gì thế?”
“Tự xem đi!” Anh mỉm cười.
Doãn Tiểu Mạt vừa mở ra liền giật mình, cô mở từng cuộn giấy ra, vuốt phẳng.
Tất cả đều là bản phác thảo Ngũ Trác Hiên, có bức là tạo hình hoàng đế
trong phim cổ trang; có bức là tạo hình một người đàn ông đẹp trai giàu
có trong phim hiện đại; có bức anh nhíu mày buồn bã; có bức anh vui vẻ
tươi cười. Tấm nào tấm nấy đều rất sống động, vừa nhìn đã biết người vẽ
đặt rất nhiều tâm tư.
"Đây là... anh..." Doãn Tiểu Mạt vừa vui
vừa ngạc nhiên, đến mức lời nói lộn xộn. Đây là những món quà sinh nhật
mà cô tặng cho anh bắt đầu từ khi cô học cấp ba, đến giờ đã năm năm. Mấy bức đầu tiên cô gửi tới công ty của anh, hai năm gần đây mới nhờ Hoa
Lưu Ly chuyển cho anh.
Ngũ Trác Hiên ôm cô vào lòng: "Mỗi bức anh đều cất giữ rất cẩn thận”.
Doãn Tiểu Mạt úp mặt trước ngực anh, ngón tay cọ trên chiếc cằm góc cạnh của anh, đột nhiên cô cảm thấy kỳ lạ, trên tranh cô đều đề tên là Trà Chanh Bạc Hà, như vậy…
Cô nôn nóng muốn biết chân tướng, nhưng vì quá hấp tấp mà không cẩn thận ngã nhào vào lòng Ngũ Trác Hiên.
“Hiếm thấy khi nào em lại lưu luyến anh đến thế, khiến anh thụ sủng nhược kinh[22'> rồi đây này!" Ngũ Trác Hiên tủm tỉm cười, tâm trạng tự nhiên vui kỳ lạ, anh cúi đầu định hôn lên môi cô.
[22'> Bất ngờ được yêu thương, chiều chuộng mà sợ hãi.
"Đợi đã!" Doãn Tiểu Mạt tranh thủ lúc tinh thần mình còn tỉnh táo, vội hỏi: "Anh đã biết từ lâu rồi phải không?"
Ngũ Trác Hiên đương nhiên hiểu cô ám chỉ điều gì, nhưng vẫn đùa dai: "Biết cái gì?"
Doãn Tiểu Mạt cắn răng: "Biết em là Trà Chanh Bạc Hà".
Ngũ Trác Hiên từ tốn gật đầu: "Không phải thế thì em cho là gì?”.
Doãn Tiểu Mạt thẹn đến mức muốn độn thổ, Ngũ Trác Hiên biết cô là Trà Chanh
Bạc Hà nên mới nói chuyện với Trà Chanh Bạc Hà bằng giọng điệu thân mật
như thế. Cô cứ nghĩ vẫn vơ nãy giờ, đúng là đã tự mình ghen với mình
rồi. Cô ảo não: “Vậy s