Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Gặp Ai Giữa Ngã Rẽ Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322961

Bình chọn: 9.00/10/296 lượt.

ốn tiếp tục mơ hồ nữa, cũng không muốn phải suy đoán lung tung. Cô muốn nghe chính miệng anh nói ra, lời đến đầu môi lại không biết

phải nói thế nào.

“Em... anh…”

Ngũ Trác Hiên nắm chặt tay cô: “Em muốn biết gì anh đều nói hết với em”.

Câu nói này của anh dường như giúp cô lấy thêm dũng khí, cô quanh co: “Thẩm Phi Hồng...”.

Ngũ Trác Hiên vuốt mái tóc cô: “Biết ngay em sẽ hỏi chuyện này mà”.

Doãn Tiểu Mạt ngẩng đầu lên nhìn anh, mi mắt khẽ chớp.

“Anh và Thẩm Phi Hồng là thanh mai trúc mã, anh thừa nhận mình có thích cô ấy.” Ngũ Trác Hiên thản nhiên nói.

Sắc mặt Doãn Tiểu Mạt chợt hiện lên vẻ buồn bã, muốn rút tay ra nhưng Ngũ

Trác Hiên nhất quyết không buông: “Nghe anh nói hết đãỊ”. Anh hôn lên

khóe mắt cô.

“Năm mười lăm tuổi, anh đã tỏ tình với cô ấy nhưng

cô ấy không nhận lời.” Anh ngừng lại một chút: “Từ năm mười lăm tuổi đến năm mười tám tuổi, tổng cộng cô ấy từ chối anh tám lần”. Chắc chắn đó

là một đoạn hồi ức buồn, anh nhíu mày: “Về sau, cô ấy nói, đợi anh thi

đỗ Học viện Điện ảnh sẽ cho anh cơ hội. Anh vô cùng mừng rỡ, nhưng...”,

anh lại ngập ngừng: “Ngày anh nhận được giấy báo trúng tuyển cũng là

ngày anh phát hiện ra cô ấy đã có bạn trai”.

Anh không hiểu vì

sao mình lại kể với một cô gái thâm tình của mình dành cho một cô gái

khác. Nhưng Doãn Tiểu Mạt cũng không cảm thấy khó chịu, cô chỉ đau lòng

thay anh, thậm chí có chút oán giận. Một chàng trai xuất sắc như anh lại bị Thẩm Phi Hồng cự tuyệt hết lần này tới lần khác, cô ấy đúng là không có mắt. Tuy nhiên, cô lại không nghĩ tới chuyện nếu như Thẩm Phi Hồng

đã nhận lời Ngũ Trác Hiên thì hiện tại sẽ ảnh hưởng tới mình như thế

nào?

Ngũ Trác Hiên cụp mi mắt: “Sau đó...”. Anh véo má cô, trông

thấy đôi mắt sáng rực đầy chờ mong của cô, anh mỉm cười: “Sau đó vốn

không có sau đó nữa rồi!”.

“Nhưng chị ấy thích anh!” Doãn Tiểu

Mạt nói. Giác quan thứ sáu của phụ nữ luôn linh nghiệm, Thẩm Phi Hồng

hoàn toàn không vô tình với Ngũ Trác Hiên.

“Ngốc ạ!” Ngũ Trác Hiên cọ mũi cô: “Không có chuyện đó đâu”.

“Nếu bây giờ chị Phi Hồng nói với anh, chị ấy thích anh, anh…” Cô biết giả

thiết này cực kỳ vô vị nhưng vẫn không kìm nén được nói ra.

“Em cho rằng anh là nhân dân tệ mà ai ai cũng thích?” Ngũ Trác Hiên cười.

Doãn Tiểu Mạt đột ngột đứng bật dậy khỏi đùi anh, nghiêm túc nói: “Chính mắt em nhìn thấy chị ấy sưu tập tạp chí có ảnh của anh, trong lòng chị ấy

vốn có anh”.

Ngũ Trác Hiên sửng sốt, việc này anh quả thực không biết.

“Chị ấy thật sự thích anh.” Doãn Tiểu Mạt nhỏ giọng. Xưa nay những chuyện

của bản thân mình, cô đều phản ứng chậm, nhưng chuyện của người khác cô

lại cực kỳ nhạy cảm. Tình cảm mà Thẩm Phi Hồng dành cho Ngũ Trác Hiên

tuyệt đối không ít hơn cô. Nếu như Ngũ Trác Hiên chỉ vì lý do bị Thẩm

Phi Hồng từ chối nhiều lần mà từ bỏ tiếp tục theo đuổi, vậy thì hoàn

toàn không cần thiết. Còn cô, cô cũng có tự tôn và lòng kiêu hãnh của

mình.

Ngũ Trác Hiên mãnh liệt hôn cô, cướp đi hô hấp của cô, sau

đó anh giận dữ nói: “Doãn Tiểu Mạt, chưa nghe anh nói ba từ kia thì em

chưa chịu thôi gây sự vô cớ nữa phải không?”.

Cô gây sự vô cớ ư? Doãn Tiểu Mạt bật cười, chẳng phải cô chỉ vì muốn tốt cho anh thôi sao? Cô hi sinh còn chưa đủ sao?

Ngũ Trác Hiên thở dài, ôm chặt lấy cô: “Muốn anh nói thế nào em mới chịu

hiểu? Anh và Phi Hồng đã là quá khứ rồi, cho dù hiện giờ cô ấy nghĩ gì

về anh, cũng không còn liên quan tới anh nữa. Tiểu Mạt, trái tim anh rất nhỏ, không chứa được người thứ hai”.

Khuôn mặt Doãn Tiểu Mạt bỗng nhiên như được phủ một lớp son.

Đợi đã, vừa rồi anh ấy nói cái gì mà ba từ? Doãn Tiểu Mạt túm lấy vạt áo Ngũ Trác Hiên mà lắc: “Anh muốn nói ba từ nào?”.

Ngũ Trác Hiên bất giác đỏ mặt, anh gượng gạo ho nhẹ một tiếng.

Doãn Tiểu Mạt không muốn làm khó anh, hơn nữa chưa chắc những lời kia nói ra đã ngọt tai, lắm lúc cứ mờ mờ ảo ảo một chút lại đẹp hơn. Cô ngẩng đầu

lên, thẹn thùng hôn phớt lên môi anh, chủ động dâng tặng làn môi anh đào ngọt lịm của mình. Ngũ Trác Hiên nâng cằm cô lên, say đắm mà hôn, cuồng nhiệt như giông bão cuốn lấy cô.

Về sau, Doãn Tiểu Mạt mới nhớ ra, hôm ấy mình tới là vì muốn nghe Ngũ Trác Hiên hát, không hiểu vì sao lại quên sạch sẽ.

Về sau nữa, Ngũ Trác Hiên nhận lời cô, nhất định sẽ chọn một thời cơ thích hợp, hát cho cô nghe một ca khúc dành riêng cho cô. Sau khi Doãn Tiểu Mạt hoàn thành hết cảnh quay của mình, cô lại khôi phục

vai trò trợ lý, hằng ngày bưng trà rót nước. Ngũ Trác Hiên ở trước mặt

mọi người vẫn làm bộ chính nhân quân tử, nhưng lúc nào cũng dính lấy

Doãn Tiểu Mạt không rời một phút. Mọi người nhiều ít cũng nhận ra

quan hệ khác thường của họ, nhưng đều không nói, chỉ im lặng cười thầm

nhìn bọn họ liếc mắt đưa tình.

Ngày hôm ấy, Doãn Tiểu Mạt vừa mới ngâm một tách trà giải nhiệt cho Ngũ Trác Hiên xong thì có người gọi

cô, giọng nói có phần dò hỏi không chắc chắn: “Tiểu Mạt?”

Doãn Tiểu Mạt quay người lại, vừa bất ngờ vừa vui: “Chị Tử Di?”.

Vẻ mặt Tào Tử Di vô cùng ngạc nhiên: “Sao em lại ở đây?”.

“Em...” Doãn Tiểu Mạt ngập ngừng.

Người đi cùng Tào Tử


Polaroid