Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Gần Như Vậy, Xa Đến Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322553

Bình chọn: 10.00/10/255 lượt.

a anh.

Tiêu Dĩnh nhìn quanh, khi thấy không có người nào qua

lại, cô không kiêng nể, đẩy tay anh ra: “Em nói rồi, em không khỏe, phải về

trước”.

Ánh đèn trước cửa khách sạn chiếu thẳng vào mặt cô,

làm lóe lên ánh nhìn tức giận, Diệp Hạo Ninh nhìn cô một lát rồi chau mày, nhẫn

nhịn nói: “Được, vậy em nói xem, rốt cuộc em không khỏe chỗ nào?”.

Lại là vẻ mặt hiểu rõ mọi việc ấy, như chắc chắn là cô

đang nói dối, không chừng anh đang nghĩ cô vô duyên vô cớ kiếm chuyện đây. Tiêu

Dĩnh nhìn sang phía khác, im lặng trong giây lát rồi cười nhạt: “Tối nay, người

cần anh quan tâm, an ủi nhiều quá đấy nhỉ!”.

Anh sững người: “Ý em là gì?”.

“Không hiểu ư?”. Bản thân cô cũng cảm thấy giọng điệu

mình lúc này chanh chua như người phụ nữ đang ghen tuông, thế nhưng cô vẫn

không kiềm chế được. “Em thật sự hơi hối hận vì lần đó không đi cùng để anh

giới thiệu. Người phụ nữ khóc lóc mà anh ôm vào lòng lúc nãy, thật sự em tò mò

về cô ta từ lâu rồi. Cô ta tên là gì? Người đã thân mật với anh như thế, trước

đó còn cùng nhau đi ăn ở nhà hàng là như thế nào?”.

Trông thấy nếp nhăn ở đầu mày Diệp Hạo Ninh càng sâu

hơn, Tiêu Dĩnh có cảm giác cô đang ngược đãi chính mình, rõ ràng lòng thấy khó

chịu nhưng kiên quyết không dừng lại: “Cô ta chính là người anh từng thích đúng

không? Hay là hiện giờ vẫn còn thích? Diệp Hạo Ninh, chắc anh hối hận lắm nhỉ?

Anh có còn nhớ lần trước đã nói gì trong xe không?”. Cô cười lạnh lùng. “Có vẻ

như anh thật sự coi em là kẻ ngờ nghệch vậy!”.

Tiêu Dĩnh không nói nữa, giơ tay đón ngay chiếc taxi

đã đến trước mặt.

Bả vai lại một lần nữa bị kéo lại, cô quay đầu, nhìn

lên khuôn mặt Diệp Hạo Ninh đang bị bóng tối che phủ, đôi mắt sâu thẳm, tăm

tối. Vờ như không trông thấy môi anh đang mím chặt lại, cũng không rõ sức lực

từ đâu mà có, cô gạt tay anh ra, chui ngay vào trong xe.

Anh vội vàng giữ chặt cửa xe, giọng nói lạnh lùng,

kiên quyết: “Xuống xe!”.

Cô không màng đến anh, nói với tài xế: “Lái xe đi!”.

Anh lại nhắc lại lần nữa: “Anh bảo em xuống xe!”.

Tiêu Dĩnh vẫn không cử động.

Diệp Hạo Ninh thật sự tức giận, không để tâm đến tiếng

hét chói tai của cô, anh nhanh chóng cúi xuống, lôi cô ra khỏi xe, sau đó đóng

cửa xe lại, ra hiệu bảo tài xế rời đi.

Anh giữ chặt cơ thể không chịu phục tùng của cô, gằn

giọng nói: “Em nhất định phải cãi nhau ở đây sao? Anh không muốn mất mặt!”.

Cô sững người. Anh thừa dịp kéo cô vào thang máy ở lối

vào của khách sạn. Đến tầng hầm giữ xe, anh mới buông cô ra.

“Ở đây không có ai cả, em muốn phát điên thế nào cũng

được”.

Tiêu Dĩnh lạnh lùng nhìn anh: “Cứ cho là em thật sự

phát điên đi nữa thì cũng là do bị anh ép mà thôi”.

“Ồ, em nói anh nghe xem, anh ép em thế nào nào?”. Trái

ngược với cô, ngữ khí, giọng điệu của Diệp Hạo Ninh rất nhẹ nhàng, dường như

anh đang nghiêm túc thảo luận một việc quan trọng, vẻ mặt rất bình thường, duy

chỉ có đôi mắt dường như đang lấp lóe hai ngọn lửa, biểu lộ nỗi tức giận đang

trào dâng trong lòng.

Thấy cô không nói gì, chỉ chăm chăm nhìn mình với vẻ

mặt lạnh lùng, anh nhếch nhẹ khóe môi: “Chuyện của Đường Hân lần trước anh đã

nói rồi, anh không muốn nhắc lại nữa. Anh tò mò muốn biết là em chỉ đơn thuần

thiếu niềm tin với anh thôi hay muốn tìm một cái cớ để nổi điên lên? Chẳng phải

đến giờ em mới phát hiện ra sự tồn tại của cô ấy, thế nhưng vì sao trước đây,

có nhiều thời gian đến thế, em lại tuyệt nhiên không đề cập đến?”. Anh dừng

lại, nhìn cô, mỉa mai: “Tiêu Dĩnh, anh thật sự hoài nghi về động cơ của em, lẽ

nào em định mượn cơ hội này để trở mặt với anh? Sau đó thì sao, em định làm gì

nào? Đi tìm Trần Diệu, người trước nay em không thể nào quên đó ư? Nếu thật sự

như vậy thì anh không thể không nói với em rằng em thật quá nhu nhược, thiếu

quyết đoán rồi đấy! Hai năm vừa qua, em không cam tâm tình nguyện sống bên anh,

lẽ nào không cảm thấy khó chịu sao? Một dạ hai lòng, đúng là làm khó em quá!

Thật ra nếu em muốn đi, chỉ cần nói một lời thôi, Diệp mỗ này tuyệt đối không

ngăn cản em!”.

Là thế ư? Hóa ra anh nghĩ cô như thế!

Đầu cô ong ong, tai ù đi, mắt hoa lên, dường như mọi

thứ đều trở nên trống rỗng.

Diệp Hạo Ninh rất ít khi nói chuyện như thế, trước

đây, mỗi lần hai người tranh cãi, anh chỉ châm chọc, chòng ghẹo một hai câu rồi

nhanh chóng rút lui khỏi “cuộc chiến”, như thể anh hoàn toàn không thèm chấp

nhặt, tính toán với cô, để cô buồn bực, tức giận một mình. Nhưng giờ đây, Tiêu

Dĩnh nhận ra rằng, anh không muốn nói về chuyện quá khứ, nhưng một khi đã nói

ra rồi thì từng từ từng chữ đều như lưỡi dao sắc nhọn khiến người nghe thương

tích đầy mình.

Anh tưởng cô chỉ đang kiếm cớ.

Anh ngỡ là cô muốn quay lại với Trần Diệu.

Anh thậm chí không tin rằng sống bên anh hai năm, cô

đã rất thật lòng.

Nếu thực sự không thật lòng thì sao có thể đau đớn như

lúc này?

Tiêu Dĩnh đau đớn đến tột cùng, phải mất một lúc, cô

mới tìm lại được giọng nói. Tiêu Dĩnh nghe thấy tiếng cười nhạt của chính mình,

nghe thấy từng từ từng câu nghiến răng hậm hực thốt ra: “Không sai, anh thật là

thông


XtGem Forum catalog