
àn tay.
Hai người đang đối thoại với nhau, cửa tiệm từ từ mở
ra, một người phụ nữ trẻ bước vào.
Hứa Nhất Tâm theo tiềm thức ngẩng đầu lên nhìn, kết
quả là bất giác ngẩn người ra, sau đó thấp giọng nói với Tiểu Dĩnh :"Quen
quá, không biết là đã gặp ở đâu rồi"
Người phụ nữ đó rút cặp kính râm to lớn ra cầm trên
tay, đang chầm chậm lê bước đến giá để giày sạch sẽ tao nhã, theo cạnh là một
nhân viên phục vụ ân cần chu đáo nói nhỏ :"Đây đều là những kiểu dáng mới
xuân hạ năm nay, thưa cô, cô mang giầy số cỡ bao nhiêu?"
"Số 6" bởi vì càng tiế lại càng gần, cho nên
giọng điệu vọng lại càng rõ mồn một, uyển chuyển êm tai, tựa như nước suối chảy
róc rách, tinh tế uốn lượn đến tận đáy lòng.
Do góc độ, lúc Tiểu Dĩnh quay đầu lại chỉ trông thấy
gương mặt nhìn nghiêng, rất giống một minh tinh màn ảnh của điện ảnh Hồng Kông
TVB, lại càng đẹp hơn so với nữ minh tinh đó nữa.
Cô cảm thấy đối phương rất quen, cho dù nhìn thấy
gương mặt chính diện của người đó, nhưng vẫn cảm thấy quen thuộc, dường như đã
gặp mặt ở đâu đó rồi.
Người phụ nữ đó dường như xem vừa ý một kiểu dáng, bước
chân khẽ dừng, sau đó chỉ tay vào :"Số 6, gói lại giùm chị nha"
Giọng điệu cực kỳ dịu dàng lịch sự, tiếp đó cúi đầu
nhìn điện thoại. Dường như vốn dĩ không phải đặc biệt đến mua giày, mà đang có
nỗi niềm tâm sự khác.
Kết quả là cô ấy lựa một mạch 6,7 đôi cao gót sáng
nhọn, cả thử cũng không cần, cứ đẩy qua đẩy về chiếc điện thoại. Xem chừng như
không giống điệu bộ gửi tin nhắn, chỉ là kéo lên kéo xuống nắp gập, thật sự
giống như đang đợi cú điện thoại
Sau cùng cô ấy cũng đi đén trước mặt bọn họ, cự ly chỉ
cách khoảng 5,6 bước chân, vô vàn ánh đèn sao sáng long lanh trong cửa tiệm
chiếu rọi vào người cô ấy, chiếc áo sơ mi trắng phối hợp cùng chiếc quần tây
đen, dáng người hơi cao gầy, cùng với đầu tóc phủ rạp trước trán, phía sau quấn
búi tóc đơn giản, còn lại không có trang sức gì nhiều, ngay cả trang điểm cũng
rất nhạt, chỉ có chiếc đồng hồ tinh xảo đeo ở cổ tay phải, rõ ràng là súc tích
mộc mạc nhưng lại dường như khiến người khác phải trầm trồ.
Tựa như diễn viên chính trong bộ phim đen trắng
Hollywood của thập niên 30, 40, mang lại một dáng vẻ quyến rũ bắt mắt.
Tiểu Dĩnh trong lòng không kìm được tán dương một
tiếng, bời vì hiện nay rất ít người ăn mặc như vậy, chẳng những không giống
trang phục công sở, trái lại khí chất giống thục nữ khí chất thanh tao giản dị.
cô lại ngoái nhìn Hứa Nhất Tâm trước nay vốn hay soi xét những khá, quả nhiên
cũng đang toát ra thần sắc tán dương ngưỡng mộ.
Chỉ là người phụ nữ ấy vẫn chưa nhận ra ánh mắt của
họ, bởi vì chiếc điện thoại trong lòng bàn tay nhè nhẹ rung lên, cô dường như
đã đợi cuộc gọi này. Trong khoảng khắc dường như lộ ra sự mất tập trung, sau
khi nhận điện thoại khẽ cười nói :"Em đang ở thành phố B, nào ngờ anh đã
đi rồi...ừ..... ngày mai em về Singapore, trước và sau dịp quốc khánh mới
về..." giai nhân điềm tĩnh, mỉm cười thấp giọng thì thầm, ánh mắt hướng về
phía tủ kính sáng long lanh, trong suốt lay động, tựa như ánh sáng chiếu dưới
nước.
Lại là cảm giác đã từng quen biết, Tiểu Dĩnh ngẩng
đầu, trong lòng đột nhiên xao động.
Kết quả là đợi đến khi ra khỏi cửa hàng, cô vẫn không
kìm chế quay đầu lại, trong cánh cửa kiếng trong suốt ấy, dáng hình đen trắng
thật sự vô cùng bắt mắt.
Hứa Nhất Tâm hỏi :"Sao thế?"
Cô cười cười nói :"Rốt cuộc tớ đã nhớ ra cô ta là
ai rồi"
Thật tiếc, bức ảnh Diệp Hạo Ninh trên trang chủ lần
trước không lưu lại, hóa ra mỹ nữ phục cổ ý vị trong cuộc sống đời thực còn đẹp
hơn so với trước ống kính rất nhiu.
Buổi tối về đến chung cư, Tiểu Dĩnh vừa xem ti vi vừa
chộp lấy điện thoại, suy nghĩ rồi bấm một dãy số, gọi điện thoại bàn nhà thành
phố C, kết quả chỉ kêu 2,3 tiếng đã gọi thông rồi
"Anh lại ở nhà ư?" cô dường như có chút kinh
ngạc, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi, co chân lên nghiêng người
trên ghế sofa.
Diệp Hạo Ninh hỏi vặn lại trong điện thoại :"Có
gì lạ đâu chứ?"
"không có, không có gì, chỉ thấy cảm kích chút
thôi, hóa ra anh không ra ngoài ăn nhậu, thật hiếm thấy!"
"Lẽ nào em gọi về điện thoại bàn, chỉ là để xác
nhận anh có ở nhà? Anh dường như cười thấp giọng, không rõ là đang khen thật
hay giả nữa :"Em thật là càng ngày càng có trách nhiệm, lại còn học được
cách "điều tra" nữa cơ đấy!"
Tiểu Dĩnh tùy miệng đáp lại :"Cám ơn, em sẽ càng
cố gắng phát huy hơn nữa"
Nào ngờ Diệp Hạo Ninh lại ngừng lại, sai đó mới hỏi
:"Em sao thế?" trong giọng có chút hoài nghi.
"Sao là sao gì?" trong ti vi đang diễn đến
đoạn cao trào, nhân vật nam nữ sau nhì năm phân cách giờ phút này đã được trùng
phùng, cô đột nhiên không muốn nói gì với anh, cho khỏi bị phấn tán tư tưởng.
Thế là liền nói :"Không có gì, cúp máy đây"
Nhưng rốt cuộc vẫn chưa gác máy được, bởi lec Diệp Hạo
Ninh lại nói một câu :"Tiểu Dĩnh, hôm nay tâm trạng em không tốt" anh
dường như đã phục hồi lại vẻ bình thản kiên định, hỏi qua loa :"Lẽ nào ở
công ty chịu ấm ức gì à? Hay là ai làm em giận rồi?"
Tiểu Dĩnh lại hiếu k