
mơ hồ.
Những vấn đề tồn đọng lớn nhỏ giữa 2 người, những vẫn
đề nhìn thấy và không thấy thì sao chứ? Đều đi đâu cả rồi? chúng không hoàn
toàn biến mất, chỉ là dường như bị cô và Diệp Hạo Ninh đồng loạt lãng quên hoặc
xem nhẹ thôi. Có lẽ tất cả hiện giờ chỉ là đang giả vờ thôi, rồi sẽ đến một
ngày bùng nổ hoặc lại phát nổ thêm lần nữa.
Mỗi lần suy nghĩ như thế, Tiểu Dĩnh liền cảm thấy mình
biến thành người quán triệt tư tưởng theo chủ nghĩa bi quan, sau đó không khỏi coi
thường bản thân một phen, khẽ nhấc cánh tay đang đặt ngang trên eo mình ra, vẫn
xoay người trở mình ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, vẫn ai làm việc nấy, thậm chí
ngẫu nhiên có lúc cố tình đối nghịch cùng Diệp Hạo Ninh, tuy là cuối cùng vẫn ở
thế hạ phong, nhưng cô vẫn luôn tự an ủi mình, cứ coi như là tập dợt trước đi
vậy, để nếu sau này có ngày có đối kháng mạn mẽ quyết liệt, thì chí ít khả năng
chịu đựng tâm lý cũng mạnh mẽ hơn chút đỉnh.
Nhân viên phục vụ đang giúp đỡ mang giày vào chân,
Tiểu Dĩnh nhìn vào trong gương mới nói :" Cậu đừng có đánh trống lảng sang
chuyện khác nhá! Chuyện với Hà Minh Lượng là như thế nào hở? thành thật khai
báo đi?"
Hứa Nhất Tâm về căn bản cũng không muốn giấu giếm nữa,
tùy tiện nói :"Thì như những gì cậu suy nghĩ đó thôi" cô ấy cũng đổi
giầy mới, dường như thấy đề tài này chẳng có gì hứng thú, giọng điệu thản nhiên
lười nhác.
"Tớ nghĩ? Lúc đầu tớ còn nghĩ là bọn cậu khi nào
sẽ chiến tranh tăng một bậc đánh nhau nữa đấy!" Tiểu Dĩnh rõ ràng tỏ thái
độ xem thường :"Giấu kỹ thật, cả tớ cũng suýt bị giấu nhẹm luôn"
Hứa Nhất Tâm lại không cảm thấy áy náy, chỉ cười cười
nói :"Cũng chỉ là chuyện gần đây thôi mà. Có lần tớ ra ngoài chơi vô tình
gặp mặt, sau đó cậu ta tình cờ hẹn tớ đi ăn cơm uống nước, kết quả tớ phát hiện
ra con người này cũng không kém cỏi gì, chí ít thfi cũng có phong độ ga
lăng"
"Ga lăng á?" năm đó không biết ai trong lý
túc xá phẫn nộ nói rằng :"Hà Minh Lượng là gã đàn ông nhỏ mọn nhất trên
thế gian này!" có lẽ hồi ức đã quá sâu đậm, Tiểu Dĩnh học lại như khuôn
từng li từng tí biểu cảm và giọng điệu của con bạn năm xưa, khiến dương sự cũng
ngẩn ngơ cả người ra, sau đó không kìm được cười rộ lên :"Niệm tình anh ấy
lúc đó yêu đơn phương tớ, nên chuyền này tớ có thể bỏ qua không xét nét
nữa"
Hóa ra đã lâu vậy rồi. Tiểu Dĩnh thật sự có chút kinh
ngạc, không kìm được hỏi :"Hà Minh Lượng tự thừa nhận rồi à?"
"Đúng, nghe nói còn là tiếng sét ái tình nữa, cậu
nói xem có cảm động không?"
Trời đất! cũng 6, 7 năm rồi còn gì! Lúc này Tiểu Dĩnh
cũng không nhịn được thở dài :"Hóa ra ẩn giẩu đằng sau những hành vi thô
tục vô lễ của cậu ta năm xưa lại là tâm tư tình cảm dịu dàng tế nhị của chàng
trai thanh niên trẻ....." giọng điệu trầm bổng truyền cảm, tựa như đang
ngâm thơ, ngay cả nữ nhân viên trẻ cũng mím môi lại khẽ cười.
Hứa Nhất Tâm càng cười to hơn, rồi quay đầu lại nói
:"Cậu khù khờ thế, sao phát hiện ra được chứ?" không đợi Tiểu Dĩnh
trả lời, rồi lại nói :"hay là có ai gợi ý cho cậu? cũng không phải, chuyện
này bọn tớ vẫn chưa công bố với ai mà...."
Tiểu Dĩnh sững người nói :" Là Trần Diệu".
Hóa ra anh ấy là người tinh tường như vậy, dường như mọi việc đều nhìn thấu,
chẳng có gì có thể qua được mắt anh ấy, chứ không chỉ dựa vào chuyện ẩu đả tại
quán bar lần đó là lần ra manh mối ư? Anh nói, có người càng đấu khẩu cảm tình
càng tốt, còn Diệp Hạo Ninh cũng nói, không pảhi oan gia không đụng mặt. Quan
niệm của 2 người này ngấm ngầm hợp ro với nhau, kết quả càng để lộ ra phản ứng
chậm lề mề của cô.
Hứa Nhất Tâm lại đề nghị :"Hay là bữa nào 4 người
mình tụ tập?"
"Ai?" cô nhíu mày, trầm giọng nói :"Tụ
tập với anh ta có gì vui đâu"
Hứa Nhất Tâm sững người, trầm giọng nói :"Anh
ta?" liếc nhìn khuôn mặt khó chịu của Tiểu Dĩnh, không khỏi khẽ than thở
:"Tớ đang nói cậu và Diệp Hạo Ninh cơ mà, rồi thêm cả tớ và Hà Minh Lượng
nữa"
"Ờ...." Giọng điệu của Tiểu Dĩnh lúc này mới
hạ xuống, nói giọng oán trách :"Sao chuyển đề tài nhanh thế?" báo hại
cô tưởng đang nói tới Trần Diệu.
Hứa Nhất Tâm cũng không trang luận thêm nữa, cười trừ
miễn cho ý kiến gì.
Tiểu Dĩnh lại nói :"Gần đây Diệp Hạo Ninh tương
đối bận, cũng không biết cõ rỗi không?"
"Cho tớ xin, cứ xem như cho tớ một cơ hội tiếp
cận đối phương đi"
Lúc này cô mới chợt sực nhớ ra, thế là lôi điện thoại
trong túi xách ra, cúi đầu đùa nghịch trong chốc lát rồi mới đưa sang, nụ cười
vô cùng đắc chí :"Xin mạn phép cho tớ khoe khoang trước mặt cậu một chút
nào"
Kết quả Hứa Nhất Tâm qur không phụ òng người, toát lên
suy nghĩ trong đôi mắt :"Phụ nữ như cậu, kiếp trước tu luyện gì mà có
phước thế hả?"
Cô cố tình làm ra vẻ tự cao, chỉ nói qua loa
:"Đẹp trai cũng chẳng thể cho cơm ăn được, có gì hay đâu chứ". Kỳ
thực trong lòng thật sự có chút không phục, vì sao ngay cả đứa bạn thân cũng
dường như tỏ vẻ như cô trèo cao với được Diệp Hạo Ninh vậy nhỉ? Cô không nhìn
ra được anh có nhiều điều tốt đpej thế, tâm tình lại trầm mặc đáng sợ, vẫn
thường xuyên đùa giỡn bỡn cợt cô trong lòng b