
gì mà ngân hàng tích không nổi? Đúng là cách so sánh của một con người cực kỳ ngạo mạn! Khương Kỷ Hứa thật sự bực mình, hai
mắt trợn tròn, mặt đỏ bừng bừng.
"Thấy chưa, tôi đoán không sai
mà! Em bị nói trúng tim đen nên mới tức giận như vậy." Quý Đông Đình
quyết tâm không cho cô đường lùi.
Khương Kỷ Hứa biết chẳng thể
cãi lại cái con người ngông cuồng này, nhưng vẫn không chịu khuất phục:
"Vậy thì anh đừng quan tâm tới tôi nữa! Tại sao anh mời tôi ăn cơm rồi
còn kiếm cớ đến đây? Anh tưởng tôi không biết là anh đang nghĩ gì à?"
"Tại sao tôi lại thích em để rồi phải tự ngược đãi bản thân mình như thế
này? Em thật chẳng biết trân trọng cơ hội trước mắt, đúng là phí phạm
của giời mà! Tôi không muốn đôi co với em nữa!" Quý Đông Đình thật sự
tức giận.
Gương mặt Khương Kỷ Hứa không chút biểu cảm: "Được
thôi, thế thì anh đừng nói chuyện với tôi nữa! Quý tiên sinh, anh có thể đi được rồi đấy, tạm biệt!"
Hai người hờn dỗi quay mặt đi chỗ
khác nhưng không ai chịu rời đi. Khương Kỷ Hứa không thể hiểu nổi, tại
sao cô phải cãi nhau với người đàn ông đáng ghét này, còn Quý Đông Đình
đang thầm hối hận, rõ ràng anh đã tự nhủ là phải dịu dàng cơ mà...
Cuối cùng, Quý Đông Đình đành chủ động làm lành: “Xin lỗi em! Vừa rồi tôi
chỉ nói đùa thôi, nhưng hình như không được buồn cười cho lắm. Vậy tôi
về đây, ngày mai gặp lại"
Lúc Khương Kỷ Hứa đang nằm trên giường, bức bối nghĩ về cái kẻ thích ra vẻ ta đây kia, điện thoại của cô chợt
đổ chuông. Cô vừa bắt máy, một giọng nói khô khốc đã vang lên bên tai:
"Xin lỗi em! Nếu tôi có chỗ nào khiến em không vui thì cũng chỉ là bởi
tôi quá yêu em mà thôi"
Vẫn là cái vẻ kiêu căng thường thấy của
anh ta, nhưng không hiểu sao sự giận dữ trong lòng Khương Kỷ Hứa bỗng
tiêu tan gần hết. Cô nhẹ nhàng nói: "Không sao đâu!".
Quý Đông Đình lái xe về căn nhà trên đường Bishop. Anh hơi bất ngờ khi thấy mẹ đang ngồi đợi mình: "Sao mẹ lại tới đây?"
"Con trai của mẹ chẳng thèm đến dự buổi dạ tiệc do mẹ tổ chức, mẹ đương
nhiên phải đi tìm hiểu nguyên nhân rồi." Người phụ nữ trẻ trung, xinh
đẹp ngồi trên ghế sofa lên tiếng.
"Con xin lỗi, nhưng con thật sự có chuyện quan trọng!" Quý Đông Đình tỏ vẻ mệt mỏi.
"Con yêu rồi phải không?" Bà Quý dò hỏi. Thấy anh không trả lời, bà mới khẳng định: "Quả nhiên là mẹ đoán trúng!"
"Tất nhiên không phải!" Quý Đông Đình phủ nhận ngay. Một lát sau, anh lại hỏi mẹ mình: "Mẹ thấy con trai của mẹ thế nào?"
"Rất tốt, rất tuyệt vời!" Bà Quý vô cùng đắc ý: “Kingsley, con là tuyệt nhất!" (Kingsley là tên tiếng Anh của Quý Đông Đình)
Quý Đông Đình gật đầu hưởng ứng, sau đó uể oải đi lên gác. Đi được nửa
đường, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện: "Mấy hôm nữa bạn con sẽ tới đây
ở, vì vậy, khi nào mẹ định đến thăm con thì mong mẹ báo trước cho con
một tiếng!"
"Được thôi!" Bà Quý ngồi ngay ngắn trên sofa: "Nhưng
mà, Đình Đình à, có thể cho mẹ biết là bạn nào của con định tới đây ở
không?"
Quý Đông Đình cực kỳ không thích bị mẹ gọi là Đình Đình.
Anh đi thẳng lên gác: "Để sau hãy nói! Hôm nay con mệt rồi, chúc mẹ ngủ
ngon!"
Quý Đông Đình thực sự mệt mỏi, tại sao theo đuổi người con gái mình thích lại khó khăn thế này?
Tối đó, Khương Kỷ Hứa nghiêm túc suy nghĩ về những điều Quý Đông Đình đã
nói. Đúng là hiện tại cô cũng hơi rung động trước anh, nhưng thứ tình
cảm đó liệu có thật sự không liên quan gì đến khối tài sản khổng lồ của
anh hay không? Liệu được mấy ,người tin rằng trái tim cô không bị vật
chất dẫn dắt? Cô thầm thở dài, có những chuyện ngay đến cô còn chẳng thể thuyết phục nổi bản thân mình thì sao có thể giải thích cho người khác
hiểu được đây? Cô nỗ lực làm việc là vì tiền, nhằm nâng cao địa vị xã
hội của mình, nhưng cô không muốn phải hổ thẹn với lương tâm. Khoảng
thời gian hẹn hò với Thẩm Hoành trước đây, cô rất vô tư, vì hai người
chẳng bao giờ thiếu tiền, càng chẳng bao giờ cãi nhau vì vấn đề tiền
bạc, nhưng thật trớ trêu, đến cuối cùng bọn họ lại chia tay vào lúc hai
gia đình kiện nhau ra tòa chỉ vì vật chất. Có những vấn đề chưa phát
sinh khiến ta cứ nghĩ nó không tồn tại, rồi sau đó lại không kịp trở tay khi nó xuất hiện. Thì ra, đứng trước vật chất, cái gọi là tình yêu, thứ mà cô vẫn ngỡ là kim cương ấy lại mong manh, dễ vỡ còn hơn cả thủy
tinh.
Ngày hôm sau, Khương Kỷ Hứa sung sướng gửi cho An Mỹ bức
ảnh cô lên nhận giải thưởng trong tiết học buổi sáng qua QQ, kỳ thực, cô muốn thông báo cho An Mỹ biết, cuộc sống của cô ở London rất ổn. An Mỹ
mang tới một tin vui cho Khương Kỷ Hứa: Lục Tự đã đứng ra thanh minh cho cô về vụ bê bối tình cảm kia, bây giờ mọi người đều tin rằng giữa cô và Tổng Giám đốc Lục hoàn toàn không có gì. Cô thầm nghĩ, Lục Tự thật sáng suốt khi để đến bây giờ mới lên tiếng, nếu lúc đó anh ta vội vàng giải
thích sẽ chỉ khiến cho người khác thêm khẳng định anh ta "có tật giật
mình". Đợi cho mọi việc lắng xuống, mọi người cũng có thêm thời gian suy nghĩ thấu đáo hơn. An Mỹ đột nhiên gửi bức ảnh của cô vào nhóm QQ Bắc
Hải Thịnh Đình, thế là chẳng mấy chốc đã có rất nhiều người nhắn tin
ch