
rồi nhanh
chóng bước đi.
''Anh ơi, đứng lại đã!" Có người hét: "Ví của anh kìa!"
Quý Đông Đình làm như không biết gì, tiếp tục đi về phía trước. Trên cầu
tháp bỗng dừng ồn ào, rất nhiều người đang nhiệt tình hô to: "Anh ơi,
dừng lại đã!" khiến Khương Kỷ Hứa cũng tò mò quay đầu nhìn. Thì ra là
người đàn ông ở đằng kia làm rơi ví tiền, mọi người gọi nhưng anh ta
dường như không nghe thấy, lẽ nào anh ta bị điếc? Hay là không hiểu
tiếng Anh nhỉ? Phải chăng là người Trung Quốc? Khương Kỷ Hứa chạy lên
nhặt chiếc ví da, hét lớn: "Anh ơi, anh làm rơi ví tiền rồi!"
Tuyệt vời. Cuối cùng thì người đàn ông cũng chịu dừng bước. Anh ta từ từ quay người lại, Khương Kỷ Hứa lập tức nhận ra Quý Đông Đình. Trùng hợp thật
đấy! Ở nơi xa xôi này mà cũng gặp lại người quen, hơn nữa còn nhặt được
ví tiền của người ta nữa. Cô do dự một lát rồi cầm chiếc ví đi về phía
Quý Đông Đình. Một tháng không gặp, anh chẳng có gì thay đổi, vẫn là cái vẻ cao quý và tự tin thái quá ấy. Khương Kỷ Hứa giơ chiếc ví trong tay
ra: "Hi, chào Quý tiên sinh! Đây là ví tiền của anh."
Quý Đông Đình nhận lấy chiếc ví, tươi cười: "ồ, đây đúng là ví tiền tôi làm rơi! Thật trùng hợp, quản gia Khương!"
"Đúng vậy, trùng hợp quá!" Khương Kỷ Hứa cũng cười: "Quý tiên sinh, anh bất
cẩn quá! Mất tiền chỉ là chuyện nhỏ, nhưng làm lại thẻ và giấy tờ phiền
phức lắm đấy!"
"Đúng là rất phiền phức, thế nên nhất định phải cảm ơn Khương tiểu thư!"
Hai người cùng lúc thốt lên: "Phải rồi..”
Khương Kỷ Hứa nhún nhường: "Quý tiên sinh, anh nói trước đi!”
Quý Đông Đình gật đầu, nhìn vào đôi mắt người phụ nữ đang đứng đối diện: "Sao cô lại tới London?"
"À, là thế này, tôi được cử sang đây bồi dưỡng nghiệp vụ trong vòng ba
tháng tại Học viện Quản lý Khách sạn London." Khương Kỷ Hứa vui vẻ nói
ra lý đo mình tới London!
Quý Đông Đình tán thưởng: "Chỉ những
nhân viên cực kỳ xuất sắc mói được cử đi bồi dưỡng như thế này. Khương
tiểu thư, cô giỏi lắm!"
Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi ngại trước lời khen của Quý Đông Đình, cô cúi đầu, cười bẽn lẽn: "Quý tiên sinh quá
khen rồi! Tôi... chỉ gặp may thôi”
Lại còn nói là mình may mắn
nữa chứ! Quý Đông Đình cười thầm, bao nỗi bực dọc trong lòng anh bỗng
dưng tan biến, hiện tại, anh chỉ cảm nhận được mỗi trái tim mình đang
đập loạn nhịp khi nhìn thấy cô. Anh rất ra dáng chủ nhà, hỏi Khương Kỷ
Hứa: "Cô đã ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi mời nhé!"
"Tôi ăn rồi. Cảm ơn Quý tiên sinh!" Khương Kỷ Hứa rõ ràng chưa ăn gì nhưng lại vội vàng từ chối.
"ồ, ăn thêm một chút cũng không sao đâu!" Lần này, anh không cho cô cơ hội từ chối..
Khương Kỷ Hứa: "Chuyện đó... Quý tiên sinh, tôi ăn no lắm rồi!"
"Quanh đây đâu có món nào ngon, cô ăn được gì mấy mà no?" Anh thoải mái khoác
tay lên vai cô: "Đừng đứng ngây ra đó nữa, đi thôi!"
Khương Kỷ
Hứa dù rất không tình nguyện, nhưng cũng chẳng thể từ chối thịnh tình
của Quý Đông Đình, đành cất bước theo anh, tiến về phía chiếc Aston
Martin đang đỗ cách đó không xa. Ôtô của Quý Đông Đình giống hệt trong
bộ phim Điệp viên 007, là loại xe mà Khương Kỷ Hứa vô cùng yêu thích,
nhưng cô chỉ đủ tiền mua xe... đồ chơi, vì vậy, cô vô cùng phấn khích
ngồi lên chiếc xe mình hằng ao ước. Quý Đông Đình ngồi cạnh ấn nút khởi
động rồi quay sang hỏi cô: “Cô muốn ăn gì?"
Khương Kỷ Hứa vẫn đang say sưa ngắm nghía nội thất trong xe: "Dạ... Tôi cũng không biết nữa..”
"Ồ. Vậy lần này để tôi sắp xếp!" Quý Đông Đình khẽ cười: "Mặc dù không nắm
rõ về các địa điểm ăn uống ở London, nhưng tôi cũng biết mấy nhà hàng
khá nổi tiếng."
Quý Đông Đình đưa Khương Kỷ Hứa tới nhà hàng
Gordon Ramsay(*) nổi tiếng trong khu Chelsea. Đó là một nhà hàng kiểu
Pháp lâu đời và sang trọng. Vì không đặt trước, nên anh phải dùng tới
mối quan hệ với một vị Bộ trưởng để chiếm được chiếc bàn dự trữ duy nhất ở đây.
(*) Gordon James Ramsay: Một đầu bếp nổi tiếng người Scotland, ông còn là
chủ nhà hàng và là một ngôi sao truyền hình. Ông đã được hoàng gia Anh
phong tước OBE (Tiểu Hiệp Sĩ) vào năm 2006 nhằm tôn vinh những cống hiến của Ramsay đem đến cho ngành ẩm thực nước nhà.
"Ngồi đi, Kỷ Hứa!" Anh lịch sự kéo ghế ra giúp cô, còn tiện thể đổi luôn cách xưng hô, "Khương tiểu thư" giờ đã thành "Kỷ Hứa".
Khương Kỷ Hứa cảm thấy hơi áp lực trước cách gọi này. Sau khi ngồi xuống ghế,
cô nhìn quanh nhà hàng một lượt, thì thầm: "Khung cảnh ở đây tuyệt thật
đấy!"
Quý Đông Đình gật đầu: "Đúng là rất đẹp, thích hợp với các đôi tình nhân!"
Gương mặt Khương Kỷ Hứa nóng ran. Người đàn ông này cứ mỗi khi nhắc đến chuyện tình cảm đều luôn thẳng thắn như vậy đó.
Quý Đông Đình tỏ vẻ trầm ngâm: "Lần trước không được cùng Khương tiểu thư
ăn hết bữa tối... Thật may vì tôi vẫn còn cơ hội bù đắp”
Khóe môi Khương Kỷ Hứa khẽ giật, không ngờ anh lại nhắc tới cái chuyện đáng xấu
hổ đó. Thế nhưng, người mất mặt ngày hôm đó là Quý Đông Đình lại chẳng
hề cảm thấy ái ngại.
"Kỷ Hứa!" Anh dịu dàng gọi tên cô. Cái cách
gọi này thật sự khiến cô cảm thấy ngứa ngáy, bứt rứt. Cô vừa ngẩng đầu
liền bắt gặp nụ cười tươi rói trên môi anh: "