
i.
Khương Kỷ Hứa lại ngồi xuống sofa: “Anh nói đi!”
“Trông em cũng không tệ!”
“Trông anh cũng vậy!”
“Anh không ổn như em nghĩ đâu!”
“Mắc bệnh gì sao?”
Quý Đông Đình với tay lấy một ly cocktail: “Lát nữa có thể để anh đưa em về không?”
Khương Kỷ Hứa thẳng thừng từ chối: “Không cần đâu, em đến đây cùng Lục Tự!” Quý Đông Đình nhìn theo tầm mắt Khương Kỷ Hứa, liền bắt gặp ánh mắt sâu xa của Lục Tự. Anh cúi đầu, không nói gì.
Sau một hồi im lặng, Khương Kỷ Hứa nhẹ nhàng lên tiếng: “Quý Đông Đình,
thật ra em không hiểu nổi suy nghĩ của anh. Em không cho rằng sau khi
chia tay, những người từng yêu nhau vẫn có thể làm bạn.”
“Anh không muốn làm bạn với em!” Quý Đông Đình đặt tay lên mặt bàn: “Lục Tự đang theo đuổi em phải không?”
“Có lẽ vậy!” Khương Kỷ Hứa không phải đồ ngốc, tất nhiên cô cũng nhận ra
điều này. Cô dõng dạc tuyên bố: “Em cũng đang cân nhắc.”
“Có muốn nghe ý kiến của anh không?”
“Xin lỗi, không muốn lắm! Hơn nữa, trước đây anh từng nói Lục Tự tốt hơn Thẩm Hoành mà.”
“Xin lỗi em! Đó là lời nói khi tức giận, mong em hãy quên nó đi!”
Khương Kỷ Hứa nở nụ cười rạng rỡ: “Không cần xin lỗi đâu! Em thật sự cảm thấy
Lục Tự rất tốt. Em còn phải cảm ơn lời khuyên vàng ngọc của anh nữa
đấy!”
Quý Đông Đình tự giễu cợt bản thân mình: “Anh đúng là một thằng ngốc!”
Khương Kỷ Hứa đứng dậy. Quý Đông Đình cũng đứng lên, chắn ngay trước mặt cô.
Hôm nay, cô đi đôi giày cao mười phân, vậy mà vẫn phải ngước nhìn anh.
Cô lấy tấm thiệp đề mấy câu thơ lúc nãy nhét vào túi áo vest của Quý
Đông Đình: “Anh biết không, nhà thơ này đã viết ra những câu thâm tình
tuyệt bút dành cho người vợ quá cố, nhưng vừa mới quay người một cái đã
tái giá ngay được.”
“Hứa Hứa, anh không biết!”
“Điều này không quan trọng!” Khương Kỷ Hứa lướt qua Quý Đông Đình, đi thẳng ra ngoài.
Quý Đông Đình những tưởng mấy câu thơ này có thể giúp anh bày tỏ tấm chân
tình, nào ngờ... Anh sắp bị cái ông Nguyên Chẩn này hại chết rồi!
Khương Kỷ Hứa lên xe của Lục Tự, rời khỏi khách sạn Nam Việt. Trên đường về,
cô nhận được điện thoại của Cố Linh. Người đàn bà này đã từng ly hôn,
chồng trước của bà ta rất giàu, bà ta hiện là một nhà đầu tư có tiếng ở
thành phố S, chính Lục Tự đã giới thiệu hai người với nhau. Trước đây,
Khương Kỷ Hứa chẳng bao giờ tham dự mấy bữa tiệc đêm của Cố phu nhân,
nhưng lần này cô không từ chối. Lục Tự im lặng nãy giờ bỗng ngập ngừng
lên tiếng: “Hay là tới chỗ tôi ngồi một lát?”
Giữa nam và nữ có
một số chuyện không thể giả vờ hồ đồ được. Khương Kỷ Hứa suy nghĩ vài
giây mới trả lời: “Tôi đã có hẹn với Cố phu nhân rồi.”
“Thôi được!”
“Cứ cho tôi xuống xe ở phía trước!”
Hôm nay, Cố Linh mời toàn những phụ nữ nổi tiếng ăn chơi đến dự tiệc,
Khương Kỷ Hứa cũng quen biết vài người trong số đó. Cô ngồi cạnh một anh chàng trẻ tuổi có gương mặt đẹp trai, rất giống với người đàn ông mà cô hằng nhung nhớ, cậu ta cứ luôn miệng gọi cô là “chị” ngọt sớt. Mới uống có hai ly Brandy mà Khương Kỷ Hứa đã thấy đầu óc choáng váng. Cô ngồi
chơi bài cùng cậu trai trẻ. Được một lúc, cậu ta thì thầm bên tai cô: “Ở đây ồn ã, chúng ta tới chỗ khác chơi, được không?”
Khương Kỷ Hứa bỗng thấy trong lòng rạo rực, cô gật đầu: “Được thôi!”
Chàng trai dắt Khương Kỷ Hứa tới khách sạn gần đó, dùng chứng minh thư của
mình để đặt phòng. Vừa lên đến nơi, cậu ta đã chui vào nhà vệ sinh tắm
rửa. Khương Kỷ Hứa ngồi khoanh chân trên giường xếp bài. Năm phút sau,
cậu ta mặc áo ngủ bước ra, Khương Kỷ Hứa mở lời: “Đúng rồi, tôi còn chưa biết tên cậu?”
“Mọi người đều gọi tôi là John, nhưng chị có thể
gọi tôi là Tiểu Thiên.” Cậu ta nâng mặt cô lên: “Chị, tôi mới gặp đã
thích chị rồi.”
Khương Kỷ Hứa xoa cằm cậu ta: “Ở chỗ này có một cái hõm.”
“Có thích không?”
“Thích!”
“Chị đã kết hôn chưa?”
Khương Kỷ Hứa lắc đầu rồi hỏi: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi?”
“Hai mươi hai.”
“Nhỏ quá! Tại sao không đi học?”
“Tôi là sinh viên Đại học Khoa học Kỹ thuật. Tôi được một người đồng hương
dẫn đến đây. Thật ra, tôi cũng không thiếu tiền đâu, chỉ thích chơi
thôi.” Cậu ta rất thẳng thắn.
Khương Kỷ Hứa bật cười.
Dường như cậu ta rất tò mò về cô: “Chị có bạn trai không?”
“Hiện tại thì không.”
“Tốt quá, tôi vẫn còn cơ hội trở thành bạn trai của chị!” Chàng trai trẻ nở
nụ cười. Khương Kỷ Hứa càng nhìn càng thấy cậu ta giống Quý Đông Đình.
Cô chỉ cười, không nói gì.
Cậu ta nhìn cô: “Chị và bạn trai chia tay bao lâu rồi?”
“Một năm sáu tháng.”
“Nghe giọng nói thì có vẻ như chị vẫn còn nhớ anh ta. Anh ta đá chị phải không?”
“Cậu biết đọc suy nghĩ của người khác hả?” Khương Kỷ Hứa thừa nhận: “Đúng vậy, là anh ấy bỏ tôi.”
“Sao trên đời lại có người đàn ông tệ như vậy chứ?” Cậu ta thấy bất bình thay cô. “Có thể kể về anh ta không?”
Khương Kỷ Hứa cất giọng yếu ớt: “Anh ấy là một người đàn ông rất đẹp trai.
Tính tình tuy có hơi kiêu ngạo nhưng cũng hết sức dịu dàng...”
Cậu ta yên lặng lắng nghe, sau đó rút một tờ giấy ăn đưa cho cô.
“Anh ấy rất hay nổi nóng, mỗi lần giận dữ toàn thốt ra những lời cay độc,
không cho người khác cơ hội phản bác..