
hiến Trử
Tụng tức điên lên, nhiều lần đã muốn văng tục nhưng cuối cùng vì Kiều Ưu Ưu anh
lại kiềm chế lại.
Khó
khăn lắm mới bước được vào tòa nhà của Đài Truyền hình, hỏi rõ xem bộ phận mà
Kiều Ưu Ưu làm việc nằm ở đâu. Nói thực anh cũng không giống một người chồng,
kết hôn hai năm anh cũng chỉ biết vợ mình làm ở tòa nhà này, là phát thanh viên
dự báo thời tiết, những cái khác đều không nắm được. Nếu Trử Tư không nói trước
với anh, chắc anh chỉ có thể chạy khắp cả tòa nhà để tìm cô.
“Cốc,
cốc, cốc.” Trử Tụng cuối cùng cũng tìm thấy phòng làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhìn
khắp phòng không tìm thấy bóng dáng của cô, thế là anh lịch sự đứng ở trước cửa
rồi hỏi vào: “Xin hỏi, cô Kiều Ưu Ưu có đây không?”
Làm ở
bộ phận này vốn chủ yếu là nữ, mà phụ nữ trước giờ đều rất thích các anh đẹp
trai, đặc biệt những người đàn ông vừa to cao vừa đẹp trai lại càng khiến họ
hoàn toàn mất đi sức đề kháng. Vậy nên khi tất cả nhìn thấy “mỹ nam” Trử Tụng
đang đứng trước cửa phòng, cơ thể anh chói sáng như được cả chùm tia sáng chiếu
rọi vào, hình ảnh đó đẹp hơn rất nhiều so với các minh tinh màn bạc, tất cả các
cô gái đều sững người.
Cũng
may là trong văn phòng còn có “phái mạnh” đứng lên hỏi: “Chào anh, chị Kiều
đang chuẩn bị chương trình, anh vào đây ngồi chờ một lát nhé!”
“Cảm
ơn!” Trử Tụng gật gật đầu, bước vào phòng, hỏi, “chỗ ngồi của Kiều Ưu Ưu ở đâu
vậy?”
“À...
à, bên này, phiền anh đợi một lát, có lẽ cũng sắp xong rồi.”
Các cô
gái trong trạng thái thơ thẩn đang dần có ý thức trở lại, bắt đầu thì thầm to
nhỏ với nhau, tai của Trử Tụng rất nhanh nhạy, âm thanh dù có nhỏ tới đâu anh
cũng đều nghe được. Anh ho nhẹ rồi đặt chiếc túi to đang xách trên tay xuống
cái bàn ở chính giữa phòng, bắt đầu tự giới thiệu bản thân.
“Mọi
người có thể gọi tôi là Trử Tụng, tôi là chồng của Ưu Ưu. Đây là trà của một
quán rất lâu đời, cũng không có gì nên mong mọi người đừng chê. Cám ơn mọi
người trong những năm qua đã quan tâm đến Ưu Ưu nhà tôi.”
“Chồng
ư?”, “Ưu Ưu nhà tôi?” Lời nói của anh giống như quả bom, hơn nữa lại là bom
xịt, khiến mọi người đều ngạc nhiên tới mức không thốt được lời nào.
Trử
Tụng lịch sự nhìn mọi người cười, sau đó mới ngồi xuống vị trí của Ưu Ưu, đợi
cô trở lại. Dương Liễu, người có thâm niên lâu nhất trong phòng kêu mọi người
cám ơn Trử Tụng, cả đám người vây quanh bàn cùng thưởng thức trà mà Trử Tụng
mang tới, mà thực ra dụng ý sâu xa hơn của họ chính là để tiếp cận Trử Tụng ở
khoảng cách gần hơn.
Bàn làm
việc của Kiều Ưu Ưu từ trước tới nay luôn rất bừa bộn, tài liệu, giấy và sách
xếp chồng vào nhau khiến Trử Tụng không thể chịu nổi, anh bèn giúp cô sắp xếp
lại tất cả. Khung ảnh bị lẫn ở trong đống tài liệu dần lộ ra, trong tấm ảnh là
hình của cô, hai mắt híp lại cong như lưỡi liềm.
“Vui
thế cơ à?” Trử Tụng khẽ nói rồi úp khung ảnh xuống dưới mặt bàn.
Những
hành động này của anh đều lọt vào mắt của tất cả mọi người ở trong phòng, ngoài
kinh ngạc và thở dài ra, còn có cả sự ngưỡng mộ, Kiều Ưu Ưu sao lại có người
chồng đẹp trai như vậy, hơn nữa còn giúp cô dọn dẹp bàn làm việc, vậy mà cô ta
còn giấu mọi người. Có được bảo bối tốt như vậy mà còn giấu không cho xem mặt,
không thể không nói rằng: Kiều Ưu Ưu quả thật quá độc ác!
* * *
Kiều Ưu
Ưu không thể ngờ tới việc Trử Tụng lại tới đây. Thấy anh thoải mái ngồi ở bàn
làm việc và lật xem đồ của mình, khuôn mặt nhìn nghiêng đẹp không thốt nên lời,
cô còn tưởng mình nhìn nhầm. Con người đó không phải là người chồng mà cô đã
cưới hai năm rồi, mà là người vừa bị lạc đang ngồi đợi người tới đón. Đặc biệt
khi anh quay lại nhìn cô, khóe miệng lộ ra nụ cười với hàm răng trắng bóng, nụ
cười ấy khiến cô tê liệt đầu óc.
Kiều Ưu
Ưu nuốt nhẹ nước miếng.
Tất cả
mọi người ở trong phòng nhìn thấy Kiều Ưu Ưu đều tiến lại vây quanh cô. Mọi
người đều to nhỏ nói một câu trách móc cô: nói cô kết hôn rồi mà lại giấu, nói
cô không cho mọi người cùng hưởng nguồn tài nguyên, thậm chí là nói cô là người
đàn bà thâm độc nhất...
“Có
chuyện gì thế này? Liên quan gì tới mọi người!”
Kiều Ưu
Ưu đẩy mọi người ra tiến lại bàn làm việc, ném mạnh quyển kịch bản xuống trước
mặt cái người nãy giờ vẫn cười với cô. Cô nheo mày nói nhỏ: “Anh làm cái trò gì
thế này?”
“Anh
đến đón em.” Trử Tụng nhấc chân lên, quay nhẹ chiếc ghế rồi ngẩng đầu lên cười.
Xem ra anh ngủ đủ giấc rồi đây, đâu có giống với Trử Tụng hồi sáng nay, thái độ
giống như cô nợ anh rất nhiều tiền mà không chịu trả vậy.
Tất cả
phụ nữ đều điên rồi, hóa ra khi cười trông anh lại đẹp tới vậy! Đúng là cười
một cái nghiêng nước, cười hai cái nghiêng thành, cười ba cái khuynh gia bại
sản!
Kiều Ưu
Ưu quay đầu lại hét lên: “Mấy người không muốn về nhà có phải không? Tất cả đều
muốn tăng ca phải không?”
Mọi
người dần tản ra, chậm chạp thu dọn đồ đạc, dĩ nhiên tâm trí họ vẫn tập trung
vào Trử Tụng.
“Có thể
về được chưa? Anh mua cho em bánh ngọt đấy, có muốn ăn trước cho đỡ đói không?”
Kiều Ưu
Ưu đẩy tay anh ra nói: “Không ăn!”
Trử
Tụng nheo mày, đặt túi đồ xu