
tất cả mọi người, vốn tâm trạng của ông đang rất
vui vẻ nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của từng người, ở chính giữa còn có “lão phật
gia” nên ông bỗng tiu nghỉu hẳn.
“Bà xã,
chúc mừng sinh nhật.”
“Ừm!”
Bà Trử trả lời một tiếng nhưng vẫn ngồi im ở trên ghế.
Ông Trử
cởi áo khoác đưa cho thư ký, ánh mắt lướt qua một vòng rồi nói: “Mọi người tới
đủ rồi, ăn cơm thôi!”
Bà Trử
liếc nhìn ông, “ông xem có nhà ai mà giờ này mới ăn cơm? Ăn đêm chắc?” Giọng
của bà vô cùng khó chịu, nói xong đứng lên đi thẳng vào phòng ngủ, đóng cửa cái
“rầm”.
Đang
rất nhẹ nhàng ôn hòa với vợ nhưng khi quay sang con trai và con dâu, ông Trử
lại thay đổi hẳn thái độ. Ông nghiêm nghị, nói, “còn ngẩn ra à? Mau bảo anh cả
và anh hai gọi điện cho mẹ đi!”
Cuối
cùng, sau khi nhận điện thoại của hai đứa con trai, tâm trạng bà Trử thay đổi
hẳn. Bữa tối sớm đã được chuẩn bị cuối cùng đã có thể bắt đầu.
Con thứ
hai nhà họ Trử đã sớm biết Trử Tụng trở về nên cũng không lấy làm kinh ngạc.
Trước khi về, Trử Tụng vào phòng đọc sách với ông Trử. Trong mắt anh, bố anh
luôn rất nghiêm khắc, rất hiếm khi ông tuyên dương hay khen ngợi anh em họ.
“Con đã
vất vả rồi. Sức khỏe vẫn tốt chứ?”
Trử
Tụng đứng trước bàn làm việc, hai tay nắm lại để sau lưng, kính trọng trả lời:
“Con vẫn khỏe.”
“Kỉ lục
xuất sắc, biểu hiện cũng rất tốt.” Hiếm có dịp ông Trử khen anh nên tâm trạng
của Trử Tụng bây giờ khá hơn rất nhiều.
“Mấy
hôm ở nhà nên quan tâm đến Ưu Ưu, nó lấy con cũng chẳng được sung sướng gì.”
“Vâng!”
Trử
Tụng vừa nghĩ vừa khó khăn đưa ra thỉnh cầu của mình, “ngày nhận huân chương
danh dự, bố có thể cho Ưu Ưu tham dự được không?”
Đó là
buổi lễ trao tặng huân chương danh dự trong toàn quân mỗi năm tổ chức một lần,
người tới tham dự đều là quân nhân, nhưng Ưu Ưu ngay cả điều kiện đầu tiên cũng
không phù hợp. Trử Tụng thừa nhận yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng anh thực
sự rất hi vọng Ưu Ưu có thể nhìn thấy một Trử Tụng khác hoàn toàn so với trước
kia, muốn cô biết rằng anh đã không còn là tên vô lại luôn khiến cô tức giận
nữa, mà là một phi công xuất sắc.
“Để ta
sắp xếp, con về nghỉ sớm đi. Có thời gian thì nhớ gọi điện thoại cho mẹ.”
“Vâng,
con biết rồi ạ!”
Năm kia, khi Trử Tụng nghỉ phép thì bọn họ kết hôn.
Năm thứ hai do phải tiến hành thử nghiệm máy bay F20 nên anh đã bỏ lỡ mất kì
nghỉ phép, anh nói sau đó sẽ được nghỉ bù nhưng cuối cùng lại không thực hiện
được. Trong hai năm qua, Trử Tụng đã trở về Bắc Kinh rất nhiều lần nhưng anh ở
nhà cũng chỉ có hai ngày là nhiều. Lần gặp mặt cuối cùng cũng đã là chuyện từ
nửa năm về trước.
Kiều Ưu
Ưu chưa bao giờ hối hận về chuyện kết hôn với Trử Tụng. Cô vốn là người không
ưa gò bó, cứ tưởng rằng kết hôn là một cái khóa, nhưng không ngờ đó lại là sự
bắt đầu của một cuộc sống vô lo vô nghĩ khác.
Kiều Ưu
Ưu lười biếng nằm trên ghế xem báo, mái tóc chưa khô trải ra trên ghế. Cô quen
tay với lấy chiếc hộp ở cạnh ghế, ngón tay linh hoạt cậy nắp hộp nhưng một lúc
sau vẫn không tìm được một viên sôcôla nào mà mình muốn. Kiều Ưu Ưu chợt nghĩ
ra, nhanh chóng ngồi dậy nhấc chiếc hộp lên xem, buổi sáng còn đầy một hộp sao
bây giờ chỉ còn lại hai viên nằm trơ trọi ở góc hộp?
Trử
Tụng từ nhà tắm bước ra, chiếc áo tắm màu trắng ôm sát lấy đường nét cơ thể
anh, cơ thể đẹp nhưng trong mắt Kiều Ưu Ưu lúc này thì anh lại không đáng giá
bằng một viên sôcôla. Cô vứt chiếc hộp xuống rồi nhảy dựng lên, xông tới trước
mặt anh hét lên: “Đê tiện! Anh dám ăn trộm sôcôla của em.”
“Trẻ
con.” Trử Tụng phủ chiếc khăn tắm lên đầu cô rồi đi vòng qua cô, nằm nghiêng
xuống giường.
Kiều Ưu
Ưu ném cái khăn đi, nhảy lên giường rồi ngồi lên người anh, hai tay bóp lấy cổ
anh, “đó là đồ của em, anh dựa vào đâu mà động vào?”
Trử
Tụng nhìn cô không chớp mắt, trong ánh sáng mờ, đôi mắt anh sáng lên, “của em
cũng là của anh, anh có một nửa quyền lợi.”
“Nhưng
cũng cần phải được sự đồng ý của em chứ.” Kiều Ưu Ưu vẫn không nhẹ tay hơn,
người đàn ông này luôn ghét cô ăn sôcôla, giờ cả hộp lại bị anh ta ăn hết cả.
“Trả
sôcôla lại cho em!”
Trử
Tụng lười biếng nắm lấy cằm của cô, “em nói xem trả thế nào bây giờ?”
Tay anh
giống như liều thuốc tê, làm cô trở nên tê liệt từ cằm trở xuống. Trong giây
phút đó, đầu cô bị anh ép sát mình, Trử Tụng hơi nhấc người hôn vào môi cô, “có
không?”
Nụ hôn
lướt nhẹ qua, đây chính là đôi môi vừa xa lạ vừa thân thuộc đối với cô, cô mơ
hồ hỏi: “Cái gì?”
“Có
hương vị sôcôla không?”
“Tất
nhiên là không.”
“Vậy
như thế nào?” Trử Tụng dựa vào đầu giường, thả lỏng tay.
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy nhột, nụ hôn lại khiến trái tim cô không an phận. Anh nhếch miệng
cười, hơi hé môi, rõ ràng là đang quyến rũ cô. Có nhiều người mặc quần áo thì
tử tế, cởi bỏ quần áo lại là lưu manh, nhưng Trử Tụng mặc quần áo đã là lưu
manh, vậy khi cởi quần áo...?!
Kiều Ưu
Ưu bị nụ cười của anh làm cho mê hoặc, cơ thể cô cứng lại, chỉ mới có vài lần
nhưng đã khiến cô không thể nào quên.
Tất cả
đều nằm trong dự đoán của Trử Tụng, Kiều Ưu Ưu tựa sát người vào, anh th