
cũng đi ngay ở đằng sau, Vương Hy
Phượng vờ như không nhìn thấy cô mà chỉ nghe thấy tiếng cô ta, “lãnh đạo mới
vừa mới nhậm chứ, tốt nhất cô nên giữ ý một tí, cần cù chăm chỉ một chút.”
Kiều Ưu
Ưu ném chiếc túi xuống, ngồi vật xuống ghế.
“Tại
mấy người hôm qua tới nhà tôi làm loạn cả buổi tối, các cô trẻ trung sức khỏe
tốt, ngủ vài tiếng là đủ, còn bà già như tôi tay chân đều yếu cả rồi, ngủ không
đủ giấc nên chẳng thể tỉnh nổi.”
“Chao
ôi, bà già, bà có khỏe không ạ?”
“Không!”
Kiều Ưu Ưu kéo vạt áo của Sở Hân Duyệt lại gần mình, “hôm qua, biến nhà tôi
thành cái ổ chuột rồi các cô về mất. Hôm nay, chồng tôi trở về thấy nhà trở
thành một đống lộn xộn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy.”
Sở Hân
Duyệt “hứ” một cái rồi kéo tay ra khỏi Ưu Ưu, “thôi không cần dùng chiêu này
với mình. Chồng của cậu á, chồng cậu ở đâu? Bốc phét kiểu này thú vị lắm à?
Mình nhiều lúc không thể hiểu nổi chứng sợ yêu của cậu, còn cái bệnh mơ tưởng
về hôn nhân nữa chứ! Bên cạnh không có lấy một người đàn ông còn đòi kết hôn?
Lừa ai chứ?”
Kiều Ưu
Ưu lườm một cái, giẫm nhẹ gót giầy xuống sàn, ngồi vào bàn làm việc không thèm
để ý tới Sở Hân Duyệt nữa. Cô thừa nhận là mình thích đùa, nhìn thấy mấy anh
trẻ đẹp thì bảo mình chưa kết hôn, lâu lâu lại nói mình đã kết hôn nên đồng
nghiệp chẳng ai tin. Lời nói của cô trước sau đều mâu thuẫn, một nguyên nhân
khác làm mọi người không thể tin chính là cô đã làm việc ở Đài Truyền hình năm
năm rồi, nếu đã kết hôn thì sao một chút động tĩnh nào cũng chẳng có? Hơn nữa
chồng cô là ai? Những người đàn ông hay xuất hiện bên cô không phải anh trai
thì cũng là em trai, đến người để bị nghi là chồng cũng chẳng có.
Thỉnh
thoảng lắm cô mới nhắc tới hai từ “ông xã” ban đầu mọi người cũng tưởng rằng cô
đã có chồng, nhưng nhiều lần tới nhà cô chơi đều không gặp chính chủ, hơn nữa
đến một bức ảnh cũng không tìm thấy. Mỗi lần Kiều Ưu Ưu đều nói anh đang công
tác xa nhà, rất bận rộn. Vì thế không phải là mọi người không tin mà là cô quá
tinh quái, khiến mọi người không dám tin.
* * *
Trử
Tụng nằm ngủ tới tận chiều, tỉnh dậy lại ngồi ngẩn ra trên giường nhìn quanh
căn phòng có chút xa lạ một lúc lâu ý thức mới quay trở lại. Anh đã trở về nhà.
Nhưng cái nơi được gọi là nhà ấy, hai năm qua số lần anh trở về chỉ đếm được
trên một bàn tay.
Trử
Tụng đi chân trần xuống giường, vừa đi vừa làm vài động tác thể dục. Ra khỏi
phòng ngủ, không để ý nên một chân anh đá phải chiếc hộp gỗ đặt bên cạnh ti vi,
đau muốn chảy nước mắt, đang định bước nốt chân kia lên cho đau nốt cũng may
anh kịp thời lùi chân lại, nếu không sẽ rất nguy hiểm. Trử Tụng quỳ xuống chăm
chú nhìn cái hộp gỗ, bên trên là gỗ lim có khắc hoa văn, mở ra là rất nhiều
những sợi giấy màu trắng và khi gạt hết giấy ra thì ở sâu bên trong là một bộ
sứ Thanh Hoa.
Trử
Tụng ngồi bệt xuống đất, cẩn thận nhấc chiếc bình sứ ra khỏi hộp và chăm chú
ngắm nhìn. Hình dáng và hoa văn cho thấy nó dường như được lưu lại từ đời nhà
Thanh, cả bộ hoàn chỉnh, có chén và bình trà, anh nhẹ nhàng bọc lại.
Nhớ lại
lời của Ưu Ưu nói trước khi đi “anh dám làm vỡ bình sứ đời Thanh của mẹ?” Khuôn
mặt anh sáng bừng trở lại như sực nhớ ra hôm nay là sinh nhật của mẹ.
Trử
Tụng giờ mới nhớ ra hôm nay là ngày sinh nhật mẹ mình, vậy mà anh lại quên mất.
Nếu không phải sau khi về nước ghé qua nhà, có lẽ anh vẫn còn đang phiêu bạt
trong quân ngũ, không kịp về dự sinh nhật mẹ.
Trử
Tụng nhìn chằm chằm vào đồ vật ở trong hộp, anh mím môi một lát sau mới lẩm
bẩm: “Được lắm Kiều Ưu Ưu, xem ra em sống cũng không đến nỗi nào, còn thay anh
làm tròn chữ hiếu, tốt lắm.”
* * *
Trử
Tụng phát huy tính cách “nhanh nhẹn” của người lính, chẳng mấy chốc đã dọn dẹp
nhà cửa sạch sẽ, cạo râu rồi chọn lấy một bộ quần áo trông vừa mắt từ trong tủ
ra mặc. Nhân đây cũng nói, hai năm qua, mỗi mùa Kiều Ưu Ưu đều mua cho anh mấy
bộ đồ, nhưng anh ở trong quân ngũ, quần áo đều chỉ để trưng bày chứ đâu đã có
cơ hội để mặc. Cô ấy muốn mua cũng chỉ đơn thuần là vì cảm thấy chúng đẹp.
Trước
khi đi, ánh mắt anh lướt qua cái hộp sắt đặt ở trên ghế, bên trong là loại
sôcôla mà Kiều Ưu Ưu thích ăn nhất, anh thật không hiểu loại đồ ăn này có gì
ngon tới mức khiến cô trở nên nghiện không thể bỏ được, nếu bỏ sẽ vò đầu bứt
tai, gặp ai cắn đấy.
Trử
Tụng cầm lên một viên, nhìn đi nhìn lại rồi cho vào mồm nhai, một phút sau cái
hộp đã trống không. Thực ra anh đang rất đói.
Chiếc
xe chậm rãi ra khỏi bãi đỗ xe, anh lại nhìn thấy cô bé Ưu Ưu mà mình vừa gặp
sang nay, cô bé đang vui vẻ nắm lấy tay bố mẹ về nhà, xem ra gia đình này rất
hạnh phúc. Trử Tụng quay lại nhìn cái hộp gỗ ở trên ghế phụ, chợt trong lòng
anh thấy ấm áp hơn rất nhiều.
* * *
Trên
đường đi anh rẽ vào quán mua loại bánh ngọt và trà mà Ưu Ưu thích nhất, khi đến
Đài Truyền hình anh liền bị người bảo vệ chặn lại. Xe của anh biển không quân
nhưng anh lại không mặc quân phục, người bảo vệ kiểm tra giấy tờ, hỏi đi hỏi
lại xem anh tìm ai, có quan hệ gì với người đó, có hẹn trước chưa... k