Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323142

Bình chọn: 9.00/10/314 lượt.

ùi... Ưu Ưu thậm chí còn nuốt nước miếng, cô phải thừa nhận

rằng cô vẫn nhớ thân hình này.

“Em

nhìn đủ chưa?” Trử Tụng cởi bỏ nốt phần che chắn còn lại duy nhất trên cơ thể,

tiến thẳng tới nhà tắm.

Ưu Ưu

lấy tay quạt mạnh lên mặt, hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh; Trử Tụng còn không

đóng cửa nhà tắm! Kiều Ưu Ưu ho nhẹ: “Chút nữa về nhà mẹ, anh đừng quên mang

theo cái hộp gỗ ở phòng khách, anh nghe rõ không?”

Không

thấy có người trả lời, Ưu Ưu nói lại một lần nữa. Nhưng trả lời cô chỉ là tiếng

nước vọng ra từ trong buồng tắm. Ưu Ưu vứt chiếc mũ màu xanh lam trên tay xuống

giường, tức quá chỉ còn biết trút giận vào nó.

Kiều Ưu

Ưu biết rằng Trử Tụng vì quá mệt mỏi, nên mới không nói một lời nào, vậy nên

cũng không nói nữa. Hi vọng nhỏ nhoi của cô đã tan theo hành động của anh, nên

cô quyết sẽ làm phiền anh để anh không thấy thoải mái.

* * *

Căn

chuẩn thời gian lúc này chắc anh đang nằm ngủ say trên giường. Ưu Ưu lái xe vào

bãi rồi gọi điện thoại cho anh, vừa tìm chỗ trống đỗ xe vừa đợi anh bắt máy.

Gọi đúng ba lần mới nghe thấy giọng nói khàn khàn pha chút tức giận của anh.

“Em vừa

tính sơ qua nhưng cũng chẳng nhớ rõ lắm, anh nói xem đã bao lâu rồi chúng mình

không gặp nhau?”

Đầu kia

điện thoại không có người trả lời, Ưu Ưu gọi nhẹ một tiếng: “Alo!”

“Em

biến đi!” Giọng nói rõ ràng dứt khoát.

Thiếu

gia cũng chỉ là thiếu gia, vừa ngủ dậy có gì mà phải tức giận tới mức đó? Ưu Ưu

tiếp tục nói với giọng đầy mê hoặc, “biến đi đâu?”

“Bụp!”

“Hừ!”

Ưu Ưu hoảng hốt vội phanh gấp lại, thở mạnh, khác hẳn so với âm thanh dịu dàng

trước đó.

Trong

lúc hoảng hốt, điện thoại cũng bị cô ném đi, nhưng chiếc xe cũng đã đâm vào

đuôi xe màu đen ở đằng trước.

“Trời

ạ! Tôi bị đâm xe rồi!” Tuy nhiên điện thoại đã bị Trử Tụng tắt đi từ lúc nào,

dù cô có hét thế nào đi chăng nữa thì anh cũng sẽ chẳng nghe thấy.

Kiều Ưu

Ưu nhặt điện thoại ở dưới chân lên, nhìn thấy người ở trên xe phía trước bước

xuống, trong tích tắc cô thật chỉ muốn tìm một lỗ ở dưới đất để chui xuống.

Tống Tử Đồng không chừng sẽ tưởng rằng cô vẫn còn lưu luyến anh ta lắm nên chỉ

còn cách đâm xe vào anh ta để thu hút sự chú ý.

“Trử

Tụng, tôi hận anh cả đời này!” Kiều Ưu Ưu khẽ rít lên một câu rồi mới bước

xuống xe. Cô đứng giữa hai xe nhìn qua, cũng may là chỉ hơi chạm nhẹ, sửa qua

chắc cũng chẳng hết bao nhiêu tiền.

“Ưu Ưu?

Anh còn tưởng là ai.” Tống Tử Đồng mỉm cười nhìn Ưu Ưu, thật chẳng giống với

thái độ nên có sau khi bị đâm xe.

“Lãnh

đạo, thật ngại quá, em đang nghe điện thoại nên không chú ý, chưa kịp đạp phanh

nên đâm phải xe của anh, rất xin lỗi anh. Anh xem nên gọi bảo hiểm hay là mang

tới tiệm 4S để sửa luôn, em trả tiền!”

Kiều Ưu

Ưu nói liến thoắng một mạch, Tống Tử Đồng thu lại nụ cười, nói, “Ưu Ưu, anh vẫn

quen được gọi là sư huynh hơn.”

“Sư

huynh, vậy theo anh nên giải quyết thế nào?” Trong đầu Kiều Ưu Ưu lúc này chỉ

có duy nhất một suy nghĩ đó là nhanh chóng phân chia khoảng cách, cô không muốn

còn bất cứ quan hệ nào với Tống Tử Đồng ngoài công việc.

Tống Tử

Đồng kiểm tra xe, nheo mày một lúc rồi mới nói: “Cũng không có gì nghiêm trọng,

phí sửa xe coi như bỏ qua. Ưu Ưu, chúng ta cùng ăn một bữa cơm nhé!”

“Hứ,

tôi chỉ va vào xe anh thôi, cùng lắm là bồi thường tiền, anh còn bắt tôi phải

mời anh ăn cơm! Được voi đòi tiên!”

“Ưu

Ưu?” Thấy Kiều Ưu Ưu ngẩn người, Tống Tử Đồng gọi cô, thấy cô phản ứng, anh

cười, nói, “có phải em vẫn còn trách anh?”

Kiều Ưu

Ưu giữ nụ cười lạnh nhạt: “Đâu có! Nhưng, dùng cơm có lẽ thôi anh ạ, em đang

vội chuẩn bị phát sóng, anh cứ nghĩ xem nên bồi thường như thế nào cho hợp lí

rồi gọi điện cho em, em không còn thời gian nữa nên đi trước đây.”

Kiều Ưu

Ưu lên xe, thành thục lái xe vào nơi đỗ. Trước khi đi cô gật nhẹ đầu với Tống

Tử Đồng, anh vẫn còn đứng đó, lịch sự mỉm cười với cô.

Kiều Ưu

Ưu cảm thấy mình rất đào hoa. Lúc trước, khi Tống Tử Đồng ra đi, cô như đã tan

nát trái tim, khóc lóc thảm thiết, nhưng giờ chỉ mới hai năm trôi qua, cô đã

hoàn toàn mất cảm giác trước người đàn ông này, thậm chí cô cũng không thể hiểu

nổi lúc đó tại sao mình lại thích anh ta tới vậy?

Mười

một giờ là thời gian làm việc của Kiều Ưu Ưu, nhưng hôm nay có vẻ còn hơi muộn,

khi mọi người đã bắt đầu đi ăn trưa cô mới tới.

Kiều Ưu

Ưu là phát thanh viên chương trình “Dự báo thời tiết” ở Đài Truyền hình, mỗi

ngày có hai lượt phát sóng ngay sau khi kết thúc chương trình thời sự, mỗi lượt

do nhiều phát thanh viên làm việc với nhau, mọi người sẽ phân ra lần lượt lên

hình, dù không có nhiệm vụ lên hình cũng phải tới đúng giờ. Lãnh đạo trước đây

rất dễ tính, chỉ cần làm tốt công việc, mấy giờ tới làm cũng không thành vấn

đề, nhưng chỉ cần sai sót sẽ lập tức phải nghỉ việc. Lãnh đạo cũ gần đây được

thăng chức, lãnh đạo mới lại mới nhậm chức, cô vẫn chưa nắm bắt được tính cách

đã đường đường chính chính đi làm muộn, đã vậy còn đâm vào xe của anh ta, không

biết có bị anh ta gọi vào phòng phê bình không đây?!

* * *

Kiều Ưu

Ưu vừa bước vào văn phòng thì Sở Hân Duyệt


Old school Easter eggs.