
t lại hỏi: “Có ngon không?”
“Ừm!”
Trử
Tụng chỉ “ừm” ra đúng một tiếng chứ không trả lời cô. Con sâu đói trong bụng
Kiều Ưu Ưu đang bị mê hoặc, cô không thể chịu được nữa.
Sau đó,
cô ăn rất nhiều.
“Cười
cái gì!” Kiều Ưu Ưu trừng mắt nhìn anh, tay không ngừng xoa bụng.
Trử
Tụng không muốn trêu cô, anh biết là cô sẽ thích, bĩu môi không thích cũng
không phải do cô cứng đầu không chịu mà là do cô sợ phiền phức, bình thường nếu
nhìn thấy một cửa hàng nhỏ mà người chen chúc thế kia thì cô nhất định sẽ không
chịu bước qua cửa, quay đầu đi luôn.
“Chút
nữa anh đưa em đi dạo.”
“Không
đi đâu, lạnh chết mất.”
“Cần
phải vận động một tí thì mới tiêu hóa được chứ.”
“Đừng
có ép, em nôn lên người anh đấy!”
“Tùy em
thôi!”
Trử
Tụng thở dài, “Dù sao người anh cũng là của em, nôn lên người anh hay người em
đều chẳng có gì khác nhau.”
Kiều Ưu
Ưu xoa bụng, miệng nhoẻn cười, trong xe quá tối nên chắc chắn Trử Tụng không
nhìn thấy.
“Em
đang cười đúng không? Xem em kìa, muốn cười thì cứ cười đi đừng có cố nhịn như
vậy, không tốt đâu.”
“Anh
tránh xa ra cho em nhờ!”
* * *
Trên
đường về nhà, hai người cười cười nói nói, trêu đùa nhau, bầu không khí rất vui
vẻ. Nhưng vừa về đến nhà bắt gặp Đại Tiểu Kha, tâm trạng vui vẻ của Kiều Ưu Ưu
lại bị phá hỏng hoàn toàn.
Đại
Tiểu Kha thực ra cũng chẳng nói gì, nhưng Kiều Ưu Ưu đã ghét cô ta tận trong
xương tủy, nên dù cô ta không nói câu nào, Kiều Ưu Ưu vẫn cảm thấy cô ta đang
có ý đồ gì đó, huống hồ cô ta còn cười. Điều này khiến Ưu Ưu cảm thấy nụ cười
đó như đang chế giễu cô. Câu nói đó của cô nói thế nào nhỉ?
“Tôi
cũng từng nghĩ sẽ gặp cậu, nhưng không ngờ mãi mới gặp được.”
Rõ ràng
là đang châm biếm Kiều Ưu Ưu, chê cô làm vợ không đủ tận tâm, cưới nhau lâu như
vậy mà cũng không tới thăm chồng mình.
Cho dù
tôi không tới thăm anh ấy, anh ấy cũng là chồng của tôi, không tới thăm không
có nghĩa là tình cảm không tốt, ngày nào cũng ở bên nhau chưa chắc cho thấy có
thể thành đôi thành cặp, bền vững lâu dài!
Kiều Ưu
Ưu thực sự hối hận vì lúc đó quên không nói câu đó để bịt miệng cô ta, tiếc tới
nỗi ruột và dạ dày đều cuộn cả vào nhau rồi!
Đại
Tiểu Kha cười với cô, cô cũng cười lại với cô ta. Sau đó cô khoác tay Trử Tụng
rất thân mật rồi nói: “Về nhà thôi, anh yêu.”
Trử
Tụng vờ cười với cô, anh biết chắc câu nói đó ẩn chứa ý gì, về nhà tính sổ sau!
“Ưu Ưu,
lúc này em đang ghen phải không?”
Kiều Ưu
Ưu vốn dĩ đã không vui, nghe anh nói vậy, cô lại càng tức điên lên, đây mà là
thái độ nên có của một người chồng à? Không tự cảm thấy bản thân mình sai mà
lại còn hỏi ngược lại cô?
“Ghen
sao? Hứ, em có ghen được không? Đừng cho rằng em không biết, Đại Tiểu Kha từ
nhỏ đã có ý đồ với anh, cô ta đã thích anh từ hồi cấp hai. Bây giờ thì tốt rồi,
đều là lính không quân, lại còn cùng một đơn vị, mỗi ngày gặp mặt nhau, cơ hội
tốt thế còn gì, không tiến thêm bước nữa quả là có chút đáng tiếc.”
“Em
thừa nhận đi.”
“Có anh
tự thừa nhận đi! Trử Tụng, đừng có làm chuyện xấu rồi tỏ ra không biết gì, Đại
Tiểu Kha theo đuổi anh tới tận doanh trại rồi. Anh đã kết hôn rồi mà cô ta vẫn
không chịu từ bỏ, ái chà tình cảm đúng là sâu như biển!” Giọng nói của Kiều Ưu
Ưu ngày càng lớn, cô gần như hét lên.
“Ưu
Ưu!” Trử Tụng đặt một chiếc cốc xuống bàn, trầm giọng xuống rất nhiều, “Đừng có
vu oan cho anh.”
“Binh!”
Kiều Ưu
Ưu tức quá ném chiếc cốc thủy tinh xuống sàn nhà, nước đổ ra khắp sàn, mảnh
thủy tinh vỡ bắn khắp nơi, cô trừng mắt nhìn anh, ngực không ngừng nhô lên thở
mạnh.
Trử
Tụng cũng tức lên, anh ném cái cốc ở trong tay xuống dưới đất khiến cho sàn nhà
lại tung tóe những mảnh thủy tinh. Ném đồ ư, ai mà không biết làm?
Kiều Ưu
Ưu càng giận, hai má cô đỏ lựng, nhưng mắt cô đảo qua một vòng cũng không thấy
có gì có thể ném tiếp được. Vậy nên cô nhanh chóng cởi chiếc bốt ở chân ra ném
mạnh về phía mặt anh.
Tuy
nhiên Trử Tụng đã nghiêng đầu sang một bên và tránh được. Kiều Ưu Ưu nhìn thấy
mình ném trượt, vội vã cởi nốt chiếc bốt còn lại nhưng Trử Tụng nhanh chóng đi
trước một bước, giơ tay ngăn cô lại, “Kiều Ưu Ưu, tức giận cũng cần có giới
hạn, em không biết phân biệt trắng đen mà còn cứ gây sự vô lí!”
“Em cứ
gây sự vô lí đấy, làm sao nào? Để cho bọn anh cấu kết với nhau, nhưng lại không
cho phép em tức giận à?” Đầu óc Kiều Ưu Ưu lúc này tê liệt hoàn toàn, lời nói
qua miệng cô cũng chẳng suy nghĩ gì.
Trử
Tụng nghe xong câu nói đó, không muốn tức giận cũng không thể được nữa, tay anh
đẩy mạnh Kiều Ưu Ưu ngã xuống ghế sofa. Trử Tụng ngả người xuống, lấy tay nhấc
cằm cô lên, đặt đầu cô lên lưng ghế, nghiến răng tức tới mức chỉ muốn nuốt
chửng lấy cô, “Kiều Ưu Ưu, con mắt nào của em nhìn thấy anh và Đại Tiểu Kha cấu
kết với nhau? Hả? Nếu em có thể nói ra thì anh gọi em là bà nội đấy!”
Tay anh
rất khỏe, bóp chặt lấy cằm cô, Kiều Ưu Ưu đau quá không ngừng đánh lại anh,
nhưng Trử Tụng không vì thế mà buông tay.
“Buông
em ra! Buông ra!”
“Em vẫn
chưa nói rõ ràng, sao có thể buông ra được?”
Trong
mắt Trử Tụng ánh lên