Old school Easter eggs.
Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323793

Bình chọn: 9.5.00/10/379 lượt.

1, Trử Tụng được sắp xếp điều

khiển loại máy bay J-10 hiện đại nhất trong nước và loại hạng nặng J-11.

Máy bay

J-10 lần lượt bay lên, kế hoạch huấn luyện tác chiến chung của hai phi đoàn sẽ

bắt đầu mười phút sau khi máy bay cất cánh. Từng tầng mây dày che khuất hình

ảnh nhanh nhạy của máy bay, âm thanh ồn ã cũng xa dần, sân bay lại yên tĩnh trở

lại. Thế nhưng mỗi người đứng đó đều biết rằng, đằng sau sự tĩnh lặng đấy chính

là sự nguy hiểm vô hạn.

* * *

“701,

nhận được xin trả lời.”

“701

nhận được.”

“Nhiệm

vụ đã hoàn thành, dẫn đội trở về.”

“Tuân

lệnh!” Trử Tụng nhận được mệnh lệnh chỉ huy, cùng bốn máy bay khác bay trở về.

Lộ

trình nhỏ tiếp đất, thời gian tiếp đất đã rút ngắn đúng ba mươi giây. Thời khắc

máy bay tiếp đất, phía sau máy bay bắn ra đường bay dù giảm tốc.

Trử

Tụng tháo mặt nạ dưỡng khí xuống, nới lỏng dây an toàn, đỗ máy bay vào đúng vị

trí được chỉ định, kiểm tra chắc chắn động cơ đã tắt, bảng điều khiển trở về

con số không rồi mới mở cửa khoang lái đi xuống, kí như rồng bay phượng múa tên

mình lên trên tờ giấy được bộ phận mặt đất đưa tới. Máy bay được anh lái đi,

thì buộc phải được anh lái về, anh luôn tự nói với bản thân mình rằng, máy bay

còn thì người còn, máy bay nổ thì người cũng đi theo.

“Trung

đội trưởng Trử.” Một trung sĩ chạy tới trước mặt anh hành lễ.

Trử

Tụng cởi đôi găng tay ra, hơi ngước cổ lên tháo mũ bảo hiểm to nặng xuống, “có

chuyện gì?”

“Nhà

anh có khách, chính trị viên dặn tôi tới đón anh về.”

“Nhà

tôi có khách sao?” Trử Tụng kinh ngạc lặp lại, tưởng rằng mình nghe nhầm.

“Vâng!”

“Ai

đến?”

“Tôi

không biết.”

“Nam

hay nữ?”

Người

lính trẻ ngẩn người, gãi đầu ngại ngùng rồi lắc đầu, “tôi không biết”.

Trử

Tụng bực mình, “sao cậu chẳng biết cái gì thế?”

“Chính

trị viên chỉ nói với tôi tới đón anh, cũng không nói là ai tới thăm anh.”

Trử

Tụng vừa đi vừa suy nghĩ, anh vừa mới từ nhà trở về, ai lại tới thăm anh? Lẽ

nào, là Kiều Ưu Ưu? Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã khiến Trử Tụng hưng phấn và

kích động, chạy như bay về phía xe đang đỗ gần đường bay. Người lính trẻ chạy vội

theo sau, chạy việt dã nhanh như thỏ.

Lưu Nhị

Lăng bước xuống từ chiếc máy bay bên cạnh Trử Tụng, nhìn thấy bóng dáng đắc ý

của Trử Tụng đang chạy nhanh trên đường việt dã, trong lòng thấy rất khó chịu.

“Hừ, hôm nay mặt trời mọc ở hướng Tây à? Dựa vào đâu mà anh ta có xe riêng đón

đưa, còn mình thì phải ngồi xe công?”

“Đều là

xe của công mà, như nhau cả thôi.” Người đi phía sau an ủi nói.

Lưu Nhị

Lăng không phục, rít lên chửi: “Quên đi mà giống nhau, đây là xe bus!”

Những

người khác đều đã lên xe, chỉ có mình anh ta vừa nhìn theo bóng chiếc xe sắp đi

khuất vừa chửi bới.

“Này,

nếu không lên thì đến xe bus cũng chẳng có mà ngồi đâu đấy, anh đành tự chạy bộ

hai cây số về nhé!”

* * *

“Lái

nhanh lên, nhanh lên!”

“Trung

đội trưởng Trử, tốc độ như vậy đã nhanh lắm rồi, không thể nhanh hơn được đâu.”

Anh lính tuy hơi lo sợ nhưng dưới chân đạp ga vẫn rất ổn định.

“Có gì

mà không thể hay có thể? Đạp hết ga, nhanh lên!” Trử Tụng ngồi bên ghế phụ, anh

đang nóng ruột nóng gan chờ được về nhà gặp vợ, nhưng người lính lại lo cho sự

an toàn của tất cả mọi người trong sư đoàn, ngộ nhỡ ở đường nào đó bất ngờ có

người đi ra, chẳng may lại đâm trúng thì phiền phức lắm. Hơn nữa sư đoàn đã quy

định rõ ràng, lái xe trong doanh trại tốc độ không được vượt quá 40 km/h, vi

phạm quy định sẽ bị phạt.

Trử

Tụng chưa bao giờ cảm thấy chiếc xe chạy chậm như ngày hôm nay, nhìn thấy trước

mắt là cửa sân tập thể nhưng chiếc xe vẫn chưa dừng hẳn, Trử Tụng đã bật cửa xe

xông ra, lảo đảo suýt chút nữa ngã về phía trước, nhưng anh chẳng lo được nhiều

thế, trong lòng chỉ nghĩ tới một việc duy nhất là chạy nhanh về nhà.

Anh

lính cầm chiếc mũ bảo hiểm lên gọi lớn: “Trung đội trưởng, mũ của anh.”

Trử

Tụng không nghe thấy, cũng không nhìn thấy, có mất quần anh cũng chẳng biết.

Anh

bước một lúc năm bậc cầu thang, mấy giây sau đã lên tới tầng ba, bàn tay đang

định mở cửa chợt thu lại ngay, hai tay cùng một lúc lục tìm chìa khóa trên

người, lúc này mới phát hiện ra anh còn chưa thay bộ đồ bay trên người, chứ

đừng nói tới chìa khóa.

“Cốc,

cốc, cốc.”

Trong

lòng Trử Tụng thấy rất hồi hộp, kích động. Nghĩ tới việc Kiều Ưu Ưu mở cửa cho

anh, anh nên thể hiện như thế nào? Ôm một cái? Không được, trang trọng nhưng

không thân mật. Hôn một cái? Thân mật nhưng không trang trọng. Đúng lúc anh

đang chau mày chờ cửa mở, đầu óc nghĩ tới xem nên đưa tay ra trước hay đưa môi

ra trước thì cửa mở ra.

“Ưu...

mẹ?” Sự hưng phấn trên mặt Trử Tụng chợt đông cứng lại, nhìn thấy người phụ nữ

có thần thái đoan trang, đến nheo mày cũng không bao giờ lộ rõ đang đứng ở cửa,

cái tên Ưu Ưu đang nói ra lại vội vàng bị anh kiềm lại, “sao mẹ lại tới đây?”

“Tôi

không thể đến à?”

“Không

phải, con chỉ không ngờ tới.”

“Thế

anh nghĩ là ai tới?” Bà Trử dựa vào cửa, hai tay khoanh trước ngực, con trai

vẫn chưa vào nhà bà đã thẩm vấn.

Cửa

được mở ra một chút từ đằng sau, khuôn mặt một ngườ