
lên trên thảm, dùng tay chống người lên nói: “Mẹ thật biết đùa,
hồi mẹ còn dạy tiếng Pháp, con đến 123 cũng chẳng biết.”
“Mẹ
quên rồi, không được sao?”
“Được!
Mẹ xem, trời mùa đông thế này đi đâu không đi lại đi lên hướng Bắc, Bắc Kinh đã
đủ lạnh lắm rồi, đây chẳng phải là tự làm khổ mình sao?”
“Hướng
Bắc thì làm sao? Trong thơ chẳng phải có nói “Phong cảnh phương Bắc; nghìn dặm
băng điêu; vạn dặm tuyết bay” sao?”
Kiều Ưu
Ưu cảm thấy tối nay bà Kiều vô cùng hưng phấn, hơn nữa còn có chút hơi quá, lại
còn ngâm thơ, cũng may còn chưa tới mức hứng lên kéo cô cùng “làm thơ đối đáp.”
* * *
Sáng
sớm ngày thứ bảy, hai bà mẹ đã tập hợp lại, Kiều Ưu Ưu mắt nhắm mắt mở đi ra mở
cửa, vừa nhìn thấy hai người đàn bà sáu mươi tuổi ăn mặc rực rỡ, tinh thần phấn
chấn ở trước cửa, mí mắt bên phải của cô không ngừng rung lên.
“Mẹ...”
Hơn nữa còn là hai bà mẹ. Cô luôn cảm thấy chuyến du lịch này có gì đó kì lạ
nhưng mặt khác cô cũng lười không muốn nghĩ thêm, bây giờ thì cô cũng có phần
thông suốt rồi. Đi về hướng Bắc, chẳng phải tới nơi nào khác mà chính là nơi
Trử Tụng đang đóng quân? Kiều Ưu Ưu còn ngây thơ cho rằng bà Trử mẹ cô muốn đi
xem “thế giới băng tuyết” cơ đấy.
Mọi
người đều giấu không nói cho cô biết, có phải là sợ cô không đồng ý? Hay là sợ
cô trốn đi mất? Lẽ nào nhân phẩm của cô lại tệ hại đến mức đó sao? Cô tự cho
rằng mình cũng không vô lí tới mức bỏ nhà ra đi chỉ vì không muốn đi thăm người
chồng đang đóng quân xa nhà.
Còn Trử
Tụng thì sao? Anh ấy có biết chuyện này không? Hoặc là anh biết nhưng cũng
không nuôi hi vọng, không cho rằng cô sẽ tới thăm anh?
Kiều Ưu
Ưu tuy rất nhớ anh, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ tới doanh trại thăm anh, cô
biết anh rất bận, tới nơi cũng có khi không được gặp. Một năm anh phần lớn thời
gian là không ở trong doanh trại, có quá nhiều việc ràng buộc anh, Kiều Ưu Ưu
đã sớm quen với chuyện anh chủ động gọi cho cô thông báo tình hình gần đây, kể
vài câu chuyện vui chọc cho cô cười.
“Đừng
có ngẩn ra như thế, mau sắp xếp quần áo, xe đang đợi dưới lầu rồi.”
Kiều Ưu
Ưu ngoan ngoãn về phòng, thay quần áo rồi kéo va li đi ra. Cô đang nghĩ không
biết có cần mang cho Trử Tụng cái gì không, nhưng cô ngu ngốc nhận ra rằng: Bản
thân cô lại không biết Trử Tụng thích ăn gì, thích cái gì.
Trử Tụng đứng bên ngoài phòng chiến đấu, nheo mắt nhìn
lên bầu trời. Hôm nay thời tiết không tốt, trời âm u, nhiều mây, tầm nhìn rất
thấp. Nhưng hôm nay anh lại có nhiệm vụ bay, mệnh lệnh tác chiến của đài chỉ
huy vẫn chưa đến, các phi hành viên vũ trang như anh chỉ có thể vô vị đứng chờ.
“Phù!”
Trử Tụng nhổ đầu thuốc lá đã sắp cháy hết xuống đất.
“Dập
thuốc đi cho tôi!”
Trử
Tụng ngẩng đầu lên nhìn, trưởng đoàn Cao đi tới, dẫm tắt đầu thuốc đang còn âm
ỉ cháy.
Trong
phòng tác chiến có tiếng người hét lên: “Trưởng đoàn trở về rồi.” Mọi người xúm
lại như một đàn ong. Có thể bay hay không chỉ còn chờ một câu nói từ cấp trên.
“Trời
đất chẳng hiểu ra làm sao, hôm qua đã bị nhỡ mất rồi, nói thế nào thì hôm nay
cũng phải cho tôi bay chứ.” Trưởng đoàn Cao tức giận đẩy đám người ra, đi vào
phòng tác chiến, “lúc nãy tôi đã thảo luận với sư đoàn trưởng rồi rủi ro bay
của đội bay hôm nay khá lớn, nhưng nhiệm vụ tác chiến của kỳ này bắt buộc phải
hoàn thành, kéo dài cũng không phải là một cách, vậy nên ý của lãnh đạo là đoàn
chúng ta cần cử ra năm chiếc máy bay, cất cánh lẻ.”
Trử
Tụng đứng ở ngoài nghe trưởng đoàn nói. Lưu Nhị Lăng chạy tới, hạ giọng lẩm bẩm,
“cất cánh lẻ chỉ tổ lãng phí.”
“Trưởng
đoàn, cất cánh lẻ không phù hợp với chiến lược tác chiến” Trử Tụng thỉnh cầu
cất cánh đôi cùng với Lưu Nhị Lăng.
“Anh
câm miệng đi cho tôi, đừng cho rằng nhận được huân chương hạng nhất trở về thì
anh không còn là anh nữa.”
Lưu Nhị
Lăng thích thú nhìn Trử Tụng bị ăn mắng, cảm thấy còn vui hơn cả khi mình được
ăn ngon. Tuy trưởng đoàn Cao mắng cho Trử Tụng một trận nhưng anh ta vẫn nghe
theo ý của Trử Tụng.
Trử
Tụng kéo cổ áo của Lưu Nhị Lăng, thấp giọng nói: “Đợi lát nữa hai chúng ta cất
cánh, anh đừng có mà bay đâm vào tôi.”
“Nếu
không bay được thì làm thế nào?”
Trử
Tụng giơ năm ngón tay ra trước mặt Lưu Nhị Lăng, Lưu Nhị Lăng nhướn mày, “quyết
định thế đi.”
“Trử
Tụng, Lưu Nhị Lăng.”
Trưởng
đoàn Cao đột nhiên gọi tên hai người bọn họ, họ lập tức tiến lên phía trước.
“Sư
đoàn trưởng vừa hạ lệnh, hai cậu cất cánh đôi, đây là sự tín nhiệm của lãnh đạo
dành cho các cậu, cần phải nắm được giá trị của nó, những chuyện khác tôi không
nói nhiều nữa, chắc tự các cậu cũng phải hiểu.”
“Tuân
lệnh! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Trử
Tụng và Lưu Nhị Lăng đồng thanh hô to. Trưởng đoàn Cao vừa mới quay đầu đi, Lưu
Nhị Lăng ra vẻ như bị bệnh, tay ôm lấy tim, mặt nhăn lại. Ôi năm bao thuốc lá
Trung Hoa của tôi! Mất toi mấy trăm tệ rồi. Mất tiền là chuyện nhỏ, nhưng không
có thuốc lá thì đúng là chuyện lớn rồi.
Máy bay
chiến đấu J-10 đời thứ ba do Trung Quốc chế tạo là vũ khí bảo vệ quan trọng cho
không phận Trung Quốc. Ở Sư đoàn Không quân số