Em Là Đôi Cánh Của Anh

Em Là Đôi Cánh Của Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323581

Bình chọn: 9.5.00/10/358 lượt.

ảm ơn anh, cảm ơn trung đội

trưởng Lưu mấy tháng qua đã vất vả dạy dỗ, để tỏ lòng biết ơn, tôi thấy tôi

phải thể hiện một chút.”

Lưu Nhị

Lăng cảnh giác nhìn anh, tự dưng nói chuyện khó tin như vậy, chắc chắn là đang

âm mưu điều gì.

Trử

Tụng quay đầu lại, nói với mấy anh lính đằng sau: “Còn không mau tới cám ơn

trung đội trưởng Lưu, không có anh ấy thì mấy người có thể bay được không? Có

thể không?”

“Không

được!” Mấy anh lính đồng thanh nói.

“Có cần

ném trung đổi trưởng Lưu lên cao để bày tỏ thành ý không?”

“Có!”

Khi trả

lời, mọi người ngẩn ra vài giây. Cánh tay rã rời của họ vẫn chưa đỡ, vẫn còn

phải tung nữa ư?”

Trử

Tụng chau mày: “Không muốn à?”

“Rất

muốn ạ!” Lần này họ trả lời khá nhanh và dứt khoát.

“Được,

thế mới đúng chứ. Tới đây anh Lưu.” Lưu Nhị Lăng giằng co muốn chạy, nhưng đã

bị Trử Tụng bắt lấy không buông.

Mấy anh

lính cùng xông lên, nhấc Lưu Nhị Lăng lên như vừa nãy, Trử Tụng gật đầu hài

lòng, dặn dò: “Cám ơn công lao dạy dỗ bao ngày qua của trung đội trưởng Lưu,

nếu ít thì không thể tỏ lòng, tung cao một chút là chút lòng thành nho nhỏ.”

Sau đó, anh nói với những người khác, “chậm thôi, đừng làm ngã trung đội trưởng

Lưu, nhưng phải nhớ kĩ là lúc tung lên rồi thì không cần phải đỡ, trung đội

trưởng Lưu sẽ có cách tiếp đất.”

“Hả! Mẹ

kiếp Trử Tụng, giậu đổ bìm leo, xem lão tử đây sẽ xử lí mày như thế nào.”

Trử

Tụng khoanh tay cười, Lưu Nhị Lăng giằng mạnh ra, nhưng những người bên dưới

vẫn không buông tay, anh ta cũng chẳng còn cách nào.

Trử

Tụng chỉ huy mọi người: “Hai người, đi tìm một tấm nệm dày cho trung đội trưởng

Lưu.”

“Vâng!”

Cuối

cùng, dưới sự chỉ đạo của Trử Tụng, Lưu Nhị Lăng bị một đám lính ném “dã man”

từ trên cao xuống dưới đệm, Trử Tụng vui sướng, nhưng vẫn nhớ tới bộ dạng xoa

mông khi đứng lên của Lưu Nhị Lăng, quay người chạy thoát thân, để mặc cho anh

chửi bố chửi mẹ cả tổ tông ở phía sau.



Trử Tụng vừa trở về doanh trại thì lập tức trở thành

khán giả trung thành của chương trình Kiều Ưu Ưu phụ trách, chỉ cần không có

nhiệm vụ phải thực hiện, anh nhất định sẽ đón xem đúng giờ. Cả sư đoàn đều biết

trung đội trưởng trung đội 301 thích xem dự báo thời tiết, nó như một liều

thuốc kích thích khiến anh cứ đến giờ là sẽ ngồi trực ở trước tivi. Còn về chuyện

Kiều Ưu Ưu hôm nào lên sóng, Trử Tụng cũng đã phần nào đoán ra, nếu hôm nào đến

lượt cô mà trên ti vi không thấy hình bóng cô xuất hiện thì Trử Tụng cảm thấy

bất an vô cùng, anh chắc chắn sẽ gọi điện cho cô để chắc chắn rằng cô không gặp

vấn đề gì, lúc đó anh mới yên tâm.

Cả buổi

chiều Trử Tụng tập luyện các kĩ năng ở sân huấn luyện, trượt bánh lăn một tiếng

đồng hồ mà khiến cho não anh quay cuồng tới mụ mị. Sau khi trời tối, anh hẹn

mọi người tới nhà ăn ăn tối. Trử Tụng nhìn đồng hồ, chương trình thời sự chiếu

hết một nửa sẽ bắt đầu dự báo thời tiết, anh không chắc hôm nay Kiều Ưu Ưu có

lên sóng không, nhưng anh vẫn muốn chờ xem.

Tất cả

các ti vi trong nhà ăn đều không bật, Trử Tụng không mấy vui vẻ gọi đội trưởng

đội trực ban tới, hỏi một cách chính đáng rằng tại sao không xem thời sự?

“Làm

lính thì phải quan tâm tới quốc gia đại sự, lúc nào cũng cần tìm hiểu tình hình

đất nước, không cho xem thời sự là thế nào?”

Đội

trưởng đội trực ban cuống lên sợ hãi, vội vã bật chiếc ti vi ở gần họ nhất lên.

Những người khác ở cùng bàn cũng cảm thấy kỳ lạ, nói anh hành động và lời nói

chẳng ăn nhập với nhau, còn có người trực tiếp hỏi thẳng rốt cuộc là anh phải

lòng cô phát thanh viên nào rồi? Người ta đẹp thì đẹp thật đấy, xem thì xem

thôi chứ sao có thể tới mức nghiện như vậy được? Triệu Kha còn ghê gớm hơn, anh

ta đập tay lên bàn nói lớn phải gọi điện về mách chị dâu mới được.

Tuy vậy

nhưng Trử Tụng cũng chẳng buồn để ý, người khác thích nói gì thì nói, anh chỉ

quan tâm xem hôm nay có được nhìn thấy Kiều Ưu Ưu hay không thôi.

Nói là

xem thời sự nhưng Trử Tụng lại cắm đầu xuống tập trung ăn cơm. Sau khi tiếng

nhạc báo hiệu thời sự kết thúc thì đầu anh như được hẹn giờ, ngẩng lên nhìn ti

vi không chớp mắt, lúc này trong mắt anh không nhìn thấy tiếng cười đùa của

những người khác nữa.

Từ

trước tới nay anh luôn cảm thấy giữa chương trình thời sự và dự báo thời tiết

không nên có quảng cáo, nhạc mở đầu và nhạc kết thúc cũng có thể cắt bỏ.

Khi

thấy Kiều Ưu Ưu xuất hiện trên truyền hình, Trử Tụng cuối cùng cũng cười, tuy

chỉ là cười mỉm. Hôm nay cô mặc một bộ váy màu xanh ngọc, tóc buộc gọn gàng để

sau gáy, hơi mỉm cười, tập trung nhưng không quá nghiêm nghị, ngũ quan đẹp đẽ,

cánh tay như cành hoa sen chỉ lên bản đồ mây vệ tinh trên màn hình, đây là

giọng nói của cô, bớt đi một chút lười biếng và thêm vài phần chăm chỉ. Giọng

nói của cô thực sự rất hay, đặc biệt là khi cô nằm dưới người anh và khẽ gọi

tên anh, rất dễ khiến anh xúc động muốn bóp vụn cô ngay ở trong lòng mình.

Nhớ tới

đó, nghĩ tới một thời gian nữa không có cô ở bên, cô lại thường xuyên không

muốn nghe máy khi anh gọi về, lúc nào cũng rất vội vã hỏi anh có chuyện gì

không?

Không

có g


The Soda Pop