
t sôcôla lên ăn một lúc ba viên như đang ăn bánh
bao.
Kiều Ưu
Ưu quả thực vô cùng đau lòng, anh ta đúng là ăn tàn phá hại!
* * *
“Được
rồi, được rồi, cho anh ăn một nửa!”
Trử
Tụng chau mày, cho chân xuống dưới bàn rồi giả vờ nói: “Không được đâu, ngộ nhỡ
em ăn không đủ no thì làm thế nào?”
Nhưng
nói thì nói thế thôi, anh đặt hộp sôcôla sang một bên, kéo bát mì ra giữa bàn,
anh vừa mới cho đũa vào bát gắp một cái thì gần như trong bát chỉ còn lại mỗi
nước mỳ. Kiều Ưu Ưu thấy vậy thật chỉ muốn khóc.
Nhưng
cô không được do dự, nếu cứ do dự thế này thì có lẽ mì sẽ hết sạch mất. Hai đôi
đũa tranh giành nhau như đánh nhau ở trong bát, đầu họ đặt sát nhau, cố hết sức
ai cũng không chịu buông tha. Chỉ vì một bát mì mà tranh nhau như vậy, hai
người ra cái thể thống gì vậy?
Khi bốn
mắt nhìn nhau, tâm trí của Kiều Ưu Ưu vẫn còn vương vấn ở trong bát mì vừa bị
anh cướp mất, ánh mắt cô lấp lánh cái nhìn tức giận, nhưng tư tưởng của anh lại
sớm đã dồn lên người cô rồi. Anh giơ tay ôm lấy khuôn mặt cô rồi đặt một nụ hôn
lên môi cô.
Kiều Ưu
Ưu đẩy anh ra, “anh biến đi, tôi còn phải đi tắm!”
“Để anh
giúp em.”
“Không
cần!”
Một tay
Trử Tụng giữ lấy bàn, anh vươn tay, trong nháy mắt đã vượt qua và tiến đến
trước mặt Kiều Ưu Ưu, kéo lấy cô đang vùng vẫy chạy trốn, cả người anh đè lên
người cô, mũi anh cọ lên cổ cô, hơi nóng phả lên da thịt mềm mại của cô và lưu
lại một vệt màu hồng.
“Không
phải anh đã ăn rồi sao?” Kiều Ưu Ưu cong mày, “sao y như cái thùng không đáy
thế?”
“Không
giống nhau.”
Trử
Tụng tắm giúp Kiều Ưu Ưu, nhưng đó thực ra đâu phải là tắm? Đó chẳng qua chỉ là
giúp tên biến thái là anh thỏa mãn thôi. Nhưng cuối cùng, Kiều Ưu Ưu cũng biết
được làm chuyện đó trong nước là như thế nào, khác hẳn so với sự cuồng nhiệt
khi ở trên giường.
Kiều Ưu
Ưu lười biếng nằm trong lòng Trử Tụng, để mặc anh giúp cô gội đầu. Cả đầu cô
bây giờ là bọt xà phòng trắng xóa, cảm giác được thân thể mềm mại của người đó
ở trong lòng, Trử Tụng hoàn toàn mất đi lí trí. Kiều Ưu Ưu đẩy ra, làm bắn dầu
gội đầu lên ngực anh. Nước từ vòi hoa sen chảy xuống người bọn họ, Kiều Ưu Ưu
nhắm mắt lại, vẫn không nhúc nhích gì.
Bộ ngực
anh rất rắn chắc, cánh tay đầy sức mạnh, khi ôm cô thường cho một cảm giác rất
an toàn. Thế nhưng hồi nhỏ tại sao lại luôn cảm thấy anh đáng ghét? Rõ ràng là
cô thích một người như vậy, cho cô một vòng tay an toàn, che mưa chắn gió cho
cô, giúp cô tắm, để mặc cô lười biếng tựa vào ngực anh không động đậy.
Khó
khăn lắm anh mới có thể lí trí được như vậy khi giúp cô rửa sạch hết bọt trên
tóc, mái tóc đen nhánh ẩm ướt. Cánh tay cô đang ôm chặt lấy anh, hai má dán vào
ngực anh.
“Ưu
Ưu.”
“Ừ, gội
xong rồi...” Cô vừa muốn buông tay ra thì bị anh đè vào bức tường ở đằng sau,
một luồng hơi lạnh tấn công vào cổ cô, sau đó truyền tới khắp người, cô không
kiềm chế được mà run lên.
Trử
Tụng điên rồi. Cô nghĩ vậy. Mình chắc cũng điên rồi.
Họ đứng
dưới vòi nước, vuốt ve đối phương và không chịu buông tay. Tần suất va chạm
nhanh như vậy, bên trong ướt át nên đã không còn cảm thấy khô khăn, thay vào đó
là từng đợt sóng khoái cảm.
“...
Tụng!”
Trong
giây phút mơ màng, lần đầu tiên cô gọi tên anh như vậy, điều này khiến Trử Tụng
rất cảm động, anh nắm chặt phần hông nở nang của cô, không cho cô chạy thoát,
một xentimet cũng không được!
“Ưu
Ưu... Ưu Ưu...” Trong giọng nói nhỏ khàn tràn ngập tình cảm và cả dục vọng.
Anh đã
quá cố sức, khiến cô gần như có thể bay được. Muốn thoát ra nhưng lại không nỡ,
Kiều Ưu Ưu chỉ có thể rối bời và gọi anh. Khóe mắt đã hơi ướt, không nhìn rõ
hình dáng anh, chỉ có thể cảm nhận được sự dịu dàng dữ dội anh để lại trên
người mình.
Lần
cuối cùng tiến vào của Trử Tụng, cô rên khẽ, khi lên tới cao trào, gần như cả
người Kiều Ưu Ưu như thắt lại.
* * *
Đêm hôm
đó rất điên cuồng, dường như muốn đổi lại trước cho tất cả những lần ân ái về
sau. Sau khi kết thúc, Kiều Ưu Ưu nhìn căn phòng trống trải, kéo cái đầu nặng
trĩu, cảm thấy những ngày vừa qua giống như một giấc mơ. Giấc mơ bắt đầu từ lúc
anh quay trở về và bây giờ anh đã đi rồi, giấc mơ kết thúc. Nếu không phải trên
gối vẫn còn lưu lại mùi hương của anh và toàn thân cô đang ê ẩm thì cô thực sự
tưởng rằng mình chỉ vừa mơ một giấc mơ rất dài, hơn nữa giấc mơ này còn là 3D,
hiệu quả vô cùng chân thực, giống như bản thân mình đã hoàn toàn ở trong đó.
Trử
Tụng đi rồi, Kiều Ưu Ưu cuối cùng cũng quay trở lại với cuộc sống mà cô thích
nhất. Tuy vậy nhưng bỗng nhiên bên cạnh thiếu đi hơi thở của anh, cô lại cảm
thấy không thích ứng lắm. Sau khi kết hôn thì đây là lần đầu tiên họ ở bên nhau
lâu như vậy, bốn ngày bốn đêm, tới lúc cô đã bắt đầu quen với cuộc sống này thì
anh lại phải đi. Cũng giống như lần trước, anh bất ngờ xuất hiện rồi lại ra đi
khi cô đang say giấc.
Kiều Ưu
Ưu ngồi khoanh chân trên giường ngẩn người một lúc lâu, anh đi quá nhanh, còn
không nói câu tạm biệt. Đây là hiện thực hay là tưởng tượng, cô thực sự khó mà
phân biệt được.
Bụng cô
lại xuất hiện c