
ảm giác tức tức khó chịu, đó là một sự báo trước quen thuộc,
Kiều Ưu Ưu nhảy khỏi giường, cô lật tấm chăn lên thì nhìn thấy một vệt đỏ thẫm
trên nền khăn trải giường màu bạc. Kiều Ưu Ưu vui sướng tới mức chỉ muốn ngẩng
cao đầu hét lên thật lớn: “Trời giúp ta rồi!”
Trong
thời kì an toàn nên việc có thai là điều không thể.
Đây là
lần đầu tiên cô có cảm giác thoải mái khi chu kì hàng tháng tới, Kiều Ưu Ưu
nhún vai cười lớn rồi đi vào nhà tắm, trong giây phút nhìn thấy mình ở trong
gương, cô lại bị một phen bất ngờ nữa, cả khuôn mặt cô như hiện lên hàng chữ
“lao động quá sức”, Trử Tụng không có ở nhà cũng tốt, nếu không chắc cô sớm
muộn gì cũng bị cạn kiệt héo mòn.
Cô
trang điểm che hết quầng thâm ở mắt, cố gắng khiến cho thần sắc trở nên tươi
tắn hơn. Chỉ có hai ngày không đi làm mà có cảm giác như đã lâu lắm rồi. Những
ngày có Trử Tụng ở bên, họ khi thì cãi nhau về chuyện có con, khi thì cô lại bị
sốc vì chiến công hạng nhất của anh, tóm lại mỗi ngày đều có việc này việc nọ
xảy ra.
Cô vào
tầng một Đài Truyền hình mua cà phê để uống cho tỉnh táo lại tinh thần. Buổi
sáng là sự khởi đầu cho một ngày mới, tuy giờ đã hơi muộn nhưng cũng phải có
được tinh thần tốt thì mới có thể đón nhận nửa ngày còn lại.
Thật
tình cờ, ở sảnh lớn tầng một cô lại bắt gặp Tống Tử Đồng. Anh đang bước vào
cùng với một người đàn ông, Kiều Ưu Ưu uống một ngụm cà phê, gật đầu và mỉm
cười chào anh khi anh nhìn thấy cô.
“Ưu
Ưu!” Tống Tử Đồng tiến lại, “sao em không nghỉ thêm vài ngày nữa?”
“Không
sao, em khỏe hẳn rồi.”
“Sau
này nhớ cẩn thận.” Tống Tử Đồng dặn dò rồi hơi nghiêng người nói: “Giới thiệu
với em, đây là giám đốc Hàn Thiếu Khanh, còn đây là...”
Anh
chưa kịp nói xong thì vị giám đốc Hàn kia đã giơ tay phải ra, “cô Kiều Ưu Ưu,
tôi đã thấy cô trên ti vi nhiều lần.”
“Chào
giám đốc Hàn, đã được nghe danh tiếng anh từ lâu” Kiều Ưu Ưu vội đưa tay ra nắm
lấy. Đúng là người có tiền tài địa vị, quảng cáo sản phẩm của công ty anh ta
phát sóng vào giờ vàng giữa chương trình thời sự và dự báo thời tiết. Thực ra
Kiều Ưu Ưu lại nghĩ, hay là đầu óc anh ta có vấn đề? Có tiền không biết để làm
gì?
Hàn
Thiếu Khanh nhướn máy cười, nói: “Đã nghe danh tiếng... có phải cô cảm thấy đầu
óc tôi có vấn đề không?
Kiều Ưu
Ưu ngẩn người ra một lúc rồi phản ứng nhanh nhẹn: “Đâu có? Nói anh như vậy đều
là do ghen tị mà thôi.”
“Nói
vậy, tức là nghe người khác nói đầu óc tôi có vấn đề chắc là cô vui lắm nhỉ?”
Kiều Ưu
Ưu cười trừ không biết nên trả lời thế nào, gật đầu không xong, mà lắc đầu cũng
chết. Cô chỉ còn đường rút lui, quay sang cười nói với Tống Tử Đồng, nói: “Lãnh
đạo, em đi trước đây, hôm nay em hơi bận, tạm biệt giám đốc Hàn.”
Nói
xong cô quay người bước đi thật nhanh.
Hàn
Thiếu Khanh nhìn hình bóng phía sau của Kiều Ưu Ưu cười nhẹ, anh ta thở dài rồi
nói với Tống Tử Đồng: “Thật là trùng hợp, phát thanh viên nổi tiếng ở chỗ anh
nói não tôi có vấn đề, nhưng chẳng may lại bị tôi nghe thấy, he he!”
Tống Tử
Đồng nhíu mắt, vội vã giải thích hộ Kiều Ưu Ưu, “anh đừng để ý, Kiều Ưu Ưu
thích nói đùa chứ không có ác ý gì đâu.”
Hàn
Thiếu Khanh chỉnh lại bộ vest rồi nói: “Đi thôi!”
Trong
thang máy, Kiều Ưu Ưu vừa cắn miệng cốc cà phê vừa suy nghĩ, Hàn Thiếu Khanh
vừa có ý gì? Rõ ràng là lời nói của anh ta có ý chỉ cô, không lẽ anh ta nghe
thấy cô và đồng nghiệp nói xấu anh ta?
Vừa ra
khỏi thang máy, Kiều Ưu Ưu đã được rất nhiều đồng nghiệp tiến đến hỏi thăm tình
hình sức khỏe, cô bước vào phòng làm việc thì Dương Liễu chạy ngay tới, “Ưu Ưu
sao hôm nay đã đi làm rồi à?”
Kiều Ưu
Ưu đi về chỗ ngồi của mình rồi lật quyển kịch bản ra, “tôi khỏe rồi, đi làm
không có vấn đề gì đâu. Hôm nay đến lượt tôi phải không?”
“Ừ,
cũng đã tìm người làm thay cậu rồi.”
“Không
cần đâu, cứ theo lịch cũ đi, để tôi làm.”
“Có
được không vậy?”
Kiều Ưu
Ưu tự tin gật đầu: “Mọi thứ đều ok! Cậu yên tâm.”
Dương
Liễu kéo chiếc ghế ở bên ngồi xuống cạnh Kiều Ưu Ưu, than ngắn thở dài: “Ưu Ưu
ơi, cậu mới không ở đây có hai ngày thôi mà cứ như lâu lắm rồi vậy. Haizz, đúng
là một ngày không gặp tựa ba năm!”
Kiều Ưu
Ưu nhướn mày nhìn Dương Liễu, “sao cậu lại nói vậy?” Dương Liễu là người có
kinh nghiệm nhất trong văn phòng, cũng là tổ trưởng của bọn họ, chuyên phụ
trách công tác hành chính lớn nhỏ của phòng, hay như lời cô nói thì thực chất
là một bà quản gia.
“Đương
nhiên là vì tôi quan tâm tới cậu rồi, hôm nay có người đến đón cậu về nhà
không?”
Kiều Ưu
Ưu hiểu rồi, hóa ra là mong chờ Trử Tụng. Nhưng đáng tiếc người đã đi mất rồi,
có mong chờ cũng chẳng có tác dụng gì!
“Không
có!”
“Thế
chồng cậu không đến đón về à? Ôi, Ưu Ưu ơi, hôm bọn họ tới thăm cậu tôi lại có
việc không đi được, vốn dĩ tôi cũng muốn đi nhưng thật đáng tiếc.” Dương Liễu
làm bộ mặt tiếc nuối, vừa nói vừa lắc đầu.
Kiều Ưu
Ưu cong môi, mặt mũi Trử Tụng có gì đáng nhìn chứ! Trong đầu thì toàn là tinh
trùng, dưới thì lại như động vật!
“Không
có người đón đâu, vì chồng tôi lại đi rồi.”
“Đi
rồi? Đi đâu?”
“Người
làm công mà, k