
với hắn, ta không từ thủ đoạn!”.
A La khẽ nói: “Thì ra ta
đã cứu nhầm người nhưng ta cũng không hối hận, từ nay ta không nợ ngươi nữa”.
Cành cây khô cháy nổ lép
bép. A La ngồi bên đống lửa ngẫm nghĩ, độc trùng sợ mình, vậy là mình yên tâm
bèn dựa vào thân cây nhắm mắt ngủ. Sở Nam nhìn khuôn mặt có phần tiều tụy của
nàng, lòng hơi xao động. Đêm trong núi rất lạnh, Sở Nam đứng dậy ôm nàng lại
gần đống lửa, ngắm nhìn nàng, ánh mắt dần trở nên dịu dàng, lòng bỗng lâng lâng
cảm giác bình yên.
Sáng hôm sau, A La tỉnh
giấc, mùi thơm đã xộc vào mũi. Sở Nam nhìn nàng cười: “Xong ngay đây!”.
Hắn đang nướng cá. A La
thấy đói, nói: “Ta ra suối rửa mặt!”. Sở Nam không ngăn cản, A La đi đến ven
suối, rừng núi ban ngày khác hẳn ban đêm, khắp nơi rộn ràng sức sống, chim hót
vang, hoa thơm ngát. Nàng ngoái nhìn Sở Nam đang quay lưng nướng cá, lại nhìn
về Hắc Phong trang, lòng đã bay đến đó. Sở Nam đã không sao, bây giờ mình có
thể trốn được chưa?
“Nàng đã bỏ lỡ cơ hội,
bây giờ không thoát được đâu”. Giọng Sở Nam vọng đến, “Cá chín rồi, mau ăn
thôi!”.
A La thở dài: “Ngươi định
đưa ta đi đâu?”.
“Không đi đâu, ở trong
núi này, đợi Lưu Giác đến!”.
A La không nói gì, trở về
ăn cá.
Sở Nam đưa cho nàng một
miếng lá chuối, trên đó đầu và đuôi cá đã bỏ đi, chỉ còn mình cá béo múp: “Ăn
cẩn thận, không biết cá này có nhiều xương không!”.
A La ngẩn người, cúi đầu
lặng lẽ ăn. Sở Nam cười: “Nàng cảm động phải không? Các ngón chiều chuộng đàn
bà thế này ta còn nhiều lắm!”. A La ồ một tiếng, “Chưa bằng Lưu Giác, nếu là
chàng, chàng sẽ cẩn thận rút hết từng cái xương rồi mới đưa cho ta!”.
Mặt Sở Nam biến sắc: “Hả?
Vậy sao nàng vẫn ăn?”.
“Ăn no mới có tinh thần
xem hai người tỷ thí!”.
“Còn xem Lưu Giác chết
dưới kiếm của ta thế nào!”. Giọng Sở Nam hằn học.
Đoàn binh mã của Minh Âm
cuối cùng đã tìm thấy bọn họ, phát tín hiệu, Lưu Giác đích thân dẫn một vạn
binh sĩ đến, bao vây khe núi.
Đêm đến, từ trên cao nhìn
xuống, dưới chân núi, lửa lốm đốm như sao. A La nhìn thấy cười hớn hở, đến khi
Sở Nam hét lên: “Còn cười nữa, ta giết!” nàng mới ngồi yên.
Mỗi ngày đều có hai binh
sĩ mang đồ lên núi. Đồ ăn, đồ mặc đều có, hôm nay còn mang đến một cái bô sơn
vàng khắc hoa, binh sĩ này nói: “Nguyên soái nhắn, nếu công tử Sở Nam thích,
nguyên soái sẽ lập tức sai người dựng hai ngôi nhà trên núi, công tử có thể
thoải mái ở đến lúc đồng ý thả công chúa”.
A La cười đến đau bụng,
Sở Nam đột nhiên nổi đóa, một chân đá bay cái bô, nói với binh sĩ: “Hãy bảo Lưu
Giác đến, chỉ đi một mình!”.
A La thôi cười, mắt không
nhìn Sở Nam, lại nhìn theo binh sĩ đang đi xuống núi. Sở Nam bước hai bước đến
gần, tóm cằm nàng, kéo quay lại: “Nhìn ta! Nàng nói đi, nếu Lưu Giác lên núi,
nhìn thấy ta và nàng thân mật hắn sẽ thế nào?”. Mắt Sở Nam vằn tia máu, dữ tợn
như mắt thú hoang, nhìn rất đáng sợ. A La lặng người, nếu hắn cưỡng bức nàng
thật... chắc nàng không thể kháng cự. A La ngẩng đầu tung chân đá.
Sở Nam cười, giơ tay chặn
lại: “Thật không biết lượng sức mình!”. Tay đã lần đến vạt áo nàng.
A La nhắm mắt, cười:
“Ngươi sẽ không làm tổn thương ta đâu”.
Tay Sở Nam run run: “Tại
sao? Lưu Giác tiêu diệt đất nước ta, giết chết vương huynh của ta, cớ sao ta
không làm tổn thương người hắn yêu nhất?!”.
“Bởi vì trước nay ngươi
chưa bao giờ làm tổn thương ta, từ khi bắt ta ngươi hoàn toàn chưa hề làm tổn
thương ta”. A La nhắm mắt, bình tĩnh nói: “Dù ta gây sự thế nào, ngươi giận đến
mấy cũng chưa bao giờ ra tay với ta... trong đêm mưa, ngươi lấy lưng chắn mưa
cho ta, ngươi muốn thả ta đi, không để ta làm con tin của Trần quốc, cho dù đến
rừng núi, kiếm được con cá ngươi cũng dành cho ta phần ngon nhất... bây giờ
ngươi giết ta đi, nếu có thể bình dẹp nỗi oán hận trong lòng ngươi, ta chết
thay Lưu Giác, ta trả mạng cho ngươi!”.
Sở Nam kinh ngạc, nhìn
nàng đăm đăm. Những ngày trốn chạy trong rừng, nàng đã tiều tụy đi nhiều. Bỗng
lại nghĩ đến bao đêm, sợ nàng kinh động hắn đã thận trọng ôm cho nàng ngủ, nàng
co người trong lòng hắn, lẩm bẩm trong giấc mơ, ngoan ngoãn như con thỏ, tỉnh
dậy thấy hắn ôm mình, lại ngoác mồm mắng. Lòng cay đắng, Sở Nam cất tiếng cười,
tiếng cười sằng sặc điên loạn vang vọng trong núi.
Lát sau, Sở Nam thôi
cười, mặt đanh lại: “Nàng nhầm rồi, ta đã hối hận, hối hận đã không nghe theo
lệnh của vương huynh, đưa nàng làm con tin, nếu đêm đó ta không thả nàng đi... Nếu
ta ở lại Hoài thành, quân Trần tuyệt đối không thể bỏ thành, để Lưu Giác dễ
dàng chiếm vị trí hiểm yếu! Bây giờ ta bắt nàng, chính là chờ đợi ngày hôm nay,
chờ khi Lưu Giác một mình lên núi, ta đưa nàng làm con tin, để hắn xót thương,
cuối cùng chết dưới lưỡi kiếm của ta! Ta không làm tổn thương nàng là bởi vì Sở
Nam ta cho dù ác tâm ra tay bạo liệt cũng không giết nữ nhi yếu đuối không sức
kháng cự! Hôm nay nàng sẽ thấy Lưu Giác chết trước mặt nàng thế nào!”.
A La định nói nhưng Sở
Nam đã giơ tay điểm huyệt: “Xin lỗi Thanh La, thứ gì ta không có được, hắn đừng
hòng có được. Ta muốn giết hắn, không ai cản đượ