
ng nhìn cô bé lần nữa, cô bé có vẻ đẹp thuần khiết rất đáng
yêu. A La thích cô bé này sao? Cho nên cô bé mới gọi là tỷ tỷ. A La đã ở đây,
chính cô bé này đã chăm sóc nàng sao? Chàng thở một hơi rất sâu nói: “Hai tỷ
muội là con gái quý tộc sơn trang do Hạ vương dâng tiến phải không?”.
Cô gái bên cạnh Tiểu Hạ
Mạt cất giọng nhẹ nhàng: “Tiểu nữ là Nha Nhĩ. Muội ấy là... Mã Hoa. Vương gia,
Mã Hoa còn nhỏ, Nha Nhĩ cầu xin vương gia để muội ấy lại tận hiếu với phụ thân,
Nha Nhĩ xin đi theo vương gia”.
“Ôi!” Tiểu Hạ Mạt bất
chợt kêu lên, Nha Nhĩ lườm cô bé. Cô bé cúi đầu, nước mắt rơi lã chã như những
giọt châu.
“Nha Nhĩ? Hừ, một cái tên
đẹp, đưa nàng ta đi!”. Ánh mắt Lưu Giác quét tới những người Hạ đang run run
quỳ trên đất, dõng dạc nói: “Bây giờ Ninh quốc và Hạ quốc đã trở thành một nhà,
sau này các ngươi đều là con dân Ninh quốc. Các binh sĩ hãy trở về đội ngũ, do
quân Ninh tiếp quản, những ngươi khác tự giải tán”.
Mọi người thở phào, lục
tục đứng lên, vội vàng giải tán, trong số đó, có một người trước khi rời đi mắt
liếc Huyền Y một cái, Huyền Y hiểu ý chạy lại, lát sau đi đến nói nhỏ Lưu Giác:
“Sở Nam đưa công chúa đi về phía nam”.
Lưu Giác gật đầu. Minh Âm
lập tức dẫn một đội Ô y kỵ đuổi theo.
Đêm, thanh lâu Tập Hoa
trong Ỷ Long thành được trưng dụng làm nơi tập kết các cô gái quý tộc Hạ quốc
chuẩn bị dâng tiến. Lưu Giác mở tiệc mừng công, lệnh cho các cô gái hầu rượu.
Tướng sĩ Ninh quân khổ sở hơn nửa năm, cuối cùng đã có thể thư giãn, ai nấy
phấn khởi ra mặt. Trước đó, Lưu Giác đã có lệnh không được đối xử thô lỗ, có
thể vui đùa nhưng không được quá suồng sã. Có tướng sĩ bất mãn: “Nguyên soái
nói vậy chẳng phải là cho chúng tôi nhìn mà không được ăn? Thế là ý gì?”.
Thành Tư Duyệt cười:
“Những cô gái này đều là quý tộc Hạ quốc, nếu các ngươi suồng sã thô lỗ, chẳng
phải khiến lá ngọc cành vàng hoảng sợ hay sao? Vương gia muốn các ngươi để lại
ấn tượng tốt cho họ, để có thể cưới được người đẹp về. Nếu muốn bừa bãi, Tập
Hoa lâu này thiếu gì”.
Chúng tướng sĩ hiểu ra,
thầm khen nguyên soái suy nghĩ thấu đáo. Vậy là các tướng quân chưa lập gia
thất trang phục chỉnh tề, ngồi ngay ngắn còn hơn cả trong quân doanh. Lưu Giác
và Thành Tư Duyệt nhìn nhau ngoảnh mặt cười.
Đèn hoa vừa đốt, các
thiếu nữ quý tộc rụt rè tiến vào hoa phòng, nước mắt thánh thót, khóc không ra
tiếng. Họ ngồi sát bàn tiệc, tay rót rượu run run, nhưng không ngờ các vị tướng
quân ai cũng rất kìm chế, ngắm nhìn các thiếu nữ xinh đẹp của Hạ quốc, họ cố hạ
giọng dịu dàng. Lòng thầm suy tính, hôn nhân dị tộc quả có khác, với phẩm cấp
và chức tước của họ, ở Ninh quốc sao có thể lấy được những cô gái quý tộc như
vậy. Trước khi vào bữa tiệc Lưu Giác đã nói rõ, chỉ cần các cô tự nguyện, các
vị tướng quân có thể đưa về phủ, vì vậy ai cũng tỏ ra thận trọng, ân cần, trên
bàn tiệc họ đua nhau tỏ ra thương hoa tiếc ngọc.
Tiếng nhạc vang lên, ca
kỹ của Tập Hoa lâu từ từ tiến trong tiếng nhạc dặt dìu. Lưu Giác mỉm cười, Nha
Nhĩ ngồi cạnh chàng, nhìn thấy nụ cười đó, bẽn lẽn cất tiếng, “Giai nhân thiên
hạ khó có ai cưỡng được nụ cười của nguyên soái. Chàng là bậc anh hùng trong
lòng Nha Nhĩ, xin cùng nguyên soái cạn chén này!”.
Lưu Giác khẽ nghiêng mặt
về phía nàng, tối nay Nha Nhĩ trang điểm rất đẹp, bờ vai mảnh dẻ, chiếc eo thon
ẩn hiện dưới những lớp váy gấm thêu hoa đặc thù của Hạ quốc, làn da nõn nà như
tuyết, mớ tóc dài quấn đơn giản sau gáy, mấy sợi tóc mai rủ xuống, nổi bật
chiếc cổ thon tuyệt mỹ, da mặt nàng trắng như ngọc, cặp mắt phượng nhỏ dài,
sóng mắt đung đưa, cơ hồ sắp sánh nước ra ngoài, trông càng phong tình rất mực.
Đôi môi mỏng xinh thoa son hồng, mỗi lần hé mở lộ hàm răng như ngọc, như quyến
rũ mời mọc... Nghe đồn thánh nữ hạ quốc Minh Nguyệt phu nhân nhan sắc khuynh
thành, xem ra lời đồn Hạ quốc là nơi có nhiều gái đẹp quả không sai. Ngoài A
La, Lưu Giác chưa từng thấy cô gái nào đẹp hơn tiểu thư Nha Nhĩ trước mặt.
Lưu Giác mỉm cười nâng ly
rượu lên môi trong sóng mắt phong tình của Nha Nhĩ. Đột nhiên chàng đặt ly rượu
xuống, nhẹ nhàng nắm tay nàng ta: “Nha Nhĩ cô nương có bàn tay đẹp quá”.
Nha Nhĩ xấu hổ đỏ bừng
mặt, hơi mạnh tay giật lại, thẹn thùng nói: “Nguyên soái, phạt chàng một
chén!”.
“Ha ha!”. Lưu Giác cười
lớn, tay nâng khuôn mặt đẹp e lệ của nàng, ánh mắt đã có phần phóng túng, “Ân
huệ của mỹ nhân quả khó chối từ, bản soái sẽ uống”.
Chàng nâng ly định uống,
khóe mắt liếc ngang, ánh mắt lộ vẻ nôn nóng: “Nào, để bản soái ôm nàng”. Chàng
giơ tay, quàng vai Nha Nhĩ, cảm thấy cả người nàng cứng đờ, bất giác cau mày,
“Sao thế? Không muốn ư?”. Sắc mặt chợt sa sầm.
“Sao có chuyện?”. Nha Nhĩ
mỉm cười, “Thiếp không quen...”. Nàng lại nép người vào chàng.
Lưu Giác cười “khục” một
tiếng, như đã ngấm say, ánh mắt chếnh choáng nhìn chiếc cổ trắng như tuyết của
nàng, quàng tay kéo nàng lại định hôn, tay kia lại như vô tình quờ về phía ngực
nàng.
Nha Nhĩ giơ tay ngăn lại,
đẩy tay chàng, “Nguyên soái, ở đây... người đông quá...”. Giọng nói nhỏ như
tiếng muỗi kêu,