
t không? Tử
Ly băn khoăn, bất giác khâm phục Lưu Giác tình sâu như bể, chàng nghi ngờ lòng
A La có Lưu Giác. Tử Ly nhắm mắt, đôi mắt lóng lánh như thủy tinh của A La sẽ
không bao giờ mở ra được nữa sao?
Chàng quay phắt người:
“Doãn Chi, đệ có trách huynh không?”.
“Sao đệ có thể trách
huynh? Đây là quy chế của tổ tiên, nếu A La không trở thành vương phi của huynh
cho dù tỉnh lại, cũng chỉ có một đường chết! Đệ muốn nàng ấy sống, sống vẫn tốt
hơn tất cả”. Lưu Giác nói chân thành. Nụ cười rạng ngời trên mặt chàng. Tử Ly
ngây người, Lưu Giác quả thật vô cùng tuấn lãm. Lưu Giác nói: “Đại trượng phu
lo gì không lấy được vợ! Mạng của A La chỉ có một”.
Hai người trong lòng đều
biết, người kia rất yêu A La. Lưu Giác định ra danh phận trước, Tử Ly đăng cơ
trở thành Ninh vương, không thể cướp A La từ tay Lưu Giác, việc làm đó không
phải hành động của đấng minh quân. Chàng có thể ngăn cản, có thể bí mật ra tay
chia rẽ họ, nhưng như vậy e không hợp đạo lý. Còn bây giờ Lưu Giác lại tự tay
đưa A La đến cho chàng, cầu xin chàng nạp nàng làm phi, cứu mạng nàng. Đây là
cơ may trời cho! Thoái hôn, dù sao họ cũng chưa có gì ràng buộc, chàng có thể
nhân cơ hội này có được A La. Bất luận Lưu Giác đối với A La tình sâu đến mấy,
Lưu Giác cũng đành từ bỏ nàng. Hơn nữa sau này chàng sẽ đối xử tốt với A La,
sủng ái nàng, bảo vệ nàng, khiến nàng yêu chàng.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng,
nét mặt Tử Ly cuối cùng lộ vẻ phấn khởi: “Doãn Chi, đệ biết ta đối với A La
cũng một lòng chân tình. Ta nhất định không phụ nàng ấy!”. Lòng đau đớn khôn
tả, Lưu Giác cười nhạt: “Doãn Chi hiểu!”.
Tại Đường viên tướng phủ,
trong khuê phòng của A La, Lưu Giác nhìn đăm đăm A La vẫn đang say ngủ. Tối nay
phải đưa A La đến chỗ Tử Ly rồi. Mai này, nếu nàng không đồng ý, ta... Lưu Giác
cười đau khổ, liệu ta có thể đưa nàng đi được không? Để cho cha già phải chịu
tội dung túng con trai đại nghịch cướp phi tử của quân vương, chịu bao điều
tiếng cười chê của thế nhân? Khiến cho tiếng thơm một đời anh minh của ông hủy
hoại trong tay ta? Tử Ly sẽ phẫn nộ thế nào? Ta bội tín trở mặt, khiến huynh ấy
mừng hụt! Tử Ly sẽ hận! Sẽ có thể tước bỏ lực lượng của vương phủ để củng cố
giang sơn của chàng ta! Chúng ta liệu có chạy được không? Chạy đi đâu? Tử Ly
liệu có tha cho chúng ta không... Nhưng đưa nàng vào vương cung mà nàng ghét
nhất, để nàng quanh quẩn suốt đời giữa những bức tường cao vút, ta sao đành
lòng!
Tử Ly đã hứa cứu A La,
nghĩa là sẽ phải lấy nước từ suối băng và chịu hình phạt long biện, lựa chọn đó
mấy lần suýt buột ra miệng Lưu Giác, nhưng chàng không dám nói. Sao chàng có
thể vì bản thân và A La yêu cầu Tử Ly hy sinh như vậy! Tử Ly là hoàng đế Ninh
quốc, sao phải chịu cực hình như thế, mỗi dịp Đại Tuyết lại đau đớn chết đi
sống lại! Hơn nữa chịu đựng cực hình để cứu người trong lòng, nhưng tỉnh dậy
nàng ta lại đi lấy người khác... Ngừng suy nghĩ, Lưu Giác ôm A La bước ra
ngoài, nói với Lưu Anh: “Đi báo với Lý tướng, bản vương đưa A La đi cứu chữa,
bảo ông ấy yên tâm”.
Ra khỏi phủ, Lưu Anh đi
theo sau, luôn giữ khoảng cách một đoạn xa. Lưu Giác ôm A La thúc ngựa đi về
phía ngoại ô phía đông, đến bên bờ suối, chàng dừng lại. Gió xuân nhè nhẹ, ánh
mặt trời ấm áp chiếu lên người, chàng thận trọng ôm nàng: “A La, lần trước đưa
nàng đi chơi, lại bị đánh lén, lần này sẽ không có ai quấy rầy chúng ta nữa,
chúng ta cùng ngắm phong cảnh được không?”.
Cỏ xuân mơn mởn tựa tấm
thảm xanh phủ tận chân trời, trên cành, lá non mỡ màng, nụ hoa lóng lánh như
những giọt sương. Nước suối trong vắt, thoảng hoặc có con cá bơi nhởn nhơ.
“A La, phong cảnh ở đây
rất đẹp, tĩnh mịch nguyên sơ. Ta kể nàng nghe chuyện này, lúc còn nhỏ sư phụ
bảo ta đi bắt cá, nhưng không được dùng lưới mà phải dùng lao, phải lặn dưới nước,
bơi theo cá, để cho mình dần dần lẫn vào nước, khi giơ tay ra, cá sẽ không
chạy. Sau đó, ta dùng nội công hút chặt lấy chúng, rất thú vị”.
A La ngoan ngoãn nằm
trong lòng chàng, nghe mê mải, trên mặt phủ một lớp nắng nhạt. Nàng nhắm mắt,
như đang chờ chàng kể tiếp, “Nàng giỏi lắm, nghe một lúc đã ngủ rồi, giọng của
ta dễ ru ngủ vậy sao?”. Lưu Giác khẽ trách.
Khóe miệng A La như thấp
thoáng nụ cười, như đang cười chàng. Lưu Giác thở một hơi: “Ngủ đi, nàng nghe
chuyện thấy vui là được rồi”. Bàn tay chàng luồn vào tóc nàng, hôn lên nụ cười
của nàng: “Thực ra trước đây ta không biết nàng sẽ đẹp như vậy. Ngoài đôi mắt,
mặt nàng nhỏ xíu, cô bé xấu xí hừ! Bây giờ biết rồi, đó là enàng cố ý, thật
không hiểu tuổi nhỏ như vậy mà đã khôn ngoan đến thế, lại biết tìm cách giấu
mình... A La, nàng không thấy an toàn phải không? Ồ, ta đã hai lần hứa với
nàng, sẽ che chở nàng suốt đời suốt kiếp... nhưng, bây giờ ta đành đưa nàng vào
cung... đưa nàng đến chỗ Tử Ly... trong cung không dễ ra khỏi như tướng phủ,
làm sao nàng có thể vượt được lớp lớp tường thành cao như thế?”.
Lưu Giác từ từ dừng
lại... lòng se sắt. Phi tần trong cung đâu phải lúc nào cũng có thể nhìn thấy
các bề tôi bên ngoài, sau này, sau này nàng b