
am chính đã đi, nữ chính cũng
không hề thẹn thùng đỏ mặt mà ngược lại lại thay thế nam chính kể chuyện xưa, sinh động như thật, phảng phất trong đó còn có mùi vị của tiểu
thuyết tình yêu.
Hầu Tử, Tráng Hán nghe kể một cách say sưa ngon lành.
Thẩm Hi đem chuyện của mình và Lâm Dục Đường tổng kết thành một câu đó chính là chuyện tình nữ theo đuổi nam vô cùng chua xót. Chỉ là chính cô cũng
không biết là câu chuyện này có kết quả hay không.
"Mẹ kiếp, em theo đuổi lão Tam những bảy năm? !" Hầu Tử hỏi.
Thẩm Hi hất cằm, gật đầu một cái: "Thật ra thì không chỉ có bảy năm thôi đâu."
"Lão Tam, không phải là người mà!" Hầu Tử vỗ vỗ lồng ngực của mình nói: "Nếu em theo đuổi anh chỉ cần bảy giây là đủ rồi!"
Tráng Hán liền đá đểu Hầu Tử một câu: "Cho nên cậu mới vô duyên đến tận bây giờ."
Thẩm Hi liền cười ha ha.
Hà Chi Châu nhẹ nhàng thở ra một chút uất ức trong lồng ngực, bầu trời đêm trên biển thật thâm thúy mênh mông, trên đầu những ngôi sao sáng như
gần trong gang tấc, vừa rõ lại vừa sáng. Anh cảm thấy mình thật nhàm
chán, mới vừa rồi lại ngồi ngây ngô nghe Thẩm Hi nói lung tung.
Cái gì nữ theo đuổi nam, cái gì mười năm như một ngày, cái gì mà biển cạn
đá mòn! Anh thực sự chưa từng gặp cô gái nào lại thích khoe khoang như
vậy.
Mọi người đang chém gió hăng say thì đầu bếp của du thuyền
mang lên một cái bánh ngọt hoa quả lớn nhìn vừa đẹp mắt vừa rất ngon.
Thẩm Hi hô lên một tiếng rồi hưng phấn từ trên ghế nhảy xuống, nhanh
chóng đi tìm Lâm Dục Đường. Cô muốn gọi Đường Đường đến đây ăn bánh
ngọt.
Phòng của Lâm Dục Đường ở trên tầng hai, Thẩm Hi nhẹ nhàng
đi lên, cô đang đi một đôi dép lê bằng da mềm mại nên khi bước ở trên
cầu thang gỗ xoắn ốc không có tiếng động nào, nhẹ đến mức chỉ có cô nghe được mà thôi.
Cửa phòng trên tầng hai chỉ khép hờ, cô đang muốn đẩy cửa đi vào, lại bị câu nói của Lâm Dục Đường làm chậm lại bước chân.
——"Được, muốn ăn cái gì khi về mình sẽ làm cho."
Lâm Dục Đường vẫn đang nói chuyện điện thoại, giọng nói dịu dàng có thể vắt được ra nước, anh lại còn cười nữa, mặc dù chỉ có hai tiếng ngắn ngủi
mà thôi. Có đôi khi khổ sở
không phải là chẳng hay biết gì, mà là có cảm giác khó chịu gì đó muốn
phá kén chui ra, còn Thẩm Hi lại liều mạng ngăn cản cảm xúc của bản thân bộc phát. Kỳ thực cô vẫn luôn cảm thấy Lâm Dục Đường vô cùng tốt, chỉ
là tính tình có hơi lạnh nhạt.
Anh giống như một ly nước lọc, mà
tình cảm của anh dành cho cô chính là một quá trình “nước ấm nấu ếch”
(*). Rõ ràng cô là con ếch đang bị nấu kia, lại còn tưởng rằng đó là một loại hưởng thụ vui vẻ. Những vấn đề về tình yêu, Thẩm Hi vẫn luôn suy
nghĩ đơn giản lại trực tiếp; nhưng cô biết, quá trình thích một người là cả một cuộc thi Marathon trường kỳ chứ không phải chỉ chạy nước rút một trăm mét.
(*): Nước ấm nấu ếch là một câu chuyện ngụ ngôn của
Trung Quốc: Khi bỏ con ếch trực tiếp vào nước nóng thì nó sẽ nhảy ra
ngay lập tức, nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên thì con
ếch sẽ ở yên mà chết từ từ.
Muốn ăn cái gì khi về mình sẽ làm cho. . . . . .
Tiếng nói dịu dàng của Lâm Dục Đường giống như Kim Cô chú quấn lấy suy nghĩ
của cô. Thẩm Hi hít sâu một hơi, đầu óc trống rỗng, cảm thấy gió biển đã thổi thẳng vào trong lòng mình. Bất chợt run lên một cái, toàn thân đột nhiên trở nên lạnh lẽo.
Bên tai vẫn nghe thấy giọng nói kia,
Thẩm Hi đã không còn nghe rõ nữa, nhưng đại khái cũng đoán được Lâm Dục
Đường đang nói chuyện điện thoại với ai.
Đối với con gái, có những khi dù ngu dốt đến thế nào đi chăng nữa cũng không thể không đoán ra.
Thẩm Hi một mình trở về, Hầu Tử cắt một miếng bánh kem lớn đưa cho cô, sau
đó kéo cô ngồi xuống: "Đây là miếng bánh lớn nhất, đẹp nhất, có nhiều
trái cây nhất đấy."
"Cám ơn anh." Thẩm Hi cười híp mắt nhận lấy
bánh ngọt. Cô xúc từng miếng từng miếng một lên ăn. Hầu Tử lại quay sang nói tiếp: "Thẩm mỹ nhân, em kể tiếp câu chuyện tình yêu giữa em với lão Tam đi. Bọn anh rất thích nghe á."
Thẩm Hi không thốt được nên
lời, tạm thời đè nén hết cảm xúc khó chịu vào trong tim, ép xuống buồn
bực đang trào dâng trong lòng. Cô nói vài câu đùa giỡn chuyển đề tài
sang Hà Chi Châu: "Này, Hà Chi Châu, anh nói về chuyện tình cảm của anh
một chút đi."
Nếu bản thân không muốn nói chuyện thì biện pháp
tốt nhất chính là dẫn sự chú ý của mọi người sang một người khác gây sự
tò mò hơn. Mà ở đây Hà Chi Châu chính là người khiến người khác cảm thấy tò mò nhất. Khi Thẩm Hi gọi ra tên Hà Chi Châu thì Trương Nhiên lập tức chuyển ánh mắt sang nhìn anh, vẻ mặt mong đợi.
Đột nhiên bị điểm danh, một giây trước vẫn còn đang nhắm mắt dưỡng thần, Hà Chi Châu bình tĩnh mở mắt ra, nhàn nhạt đáp lời: "Nói cái gì, chuyện tình hả? Không
nói được."
"—— không nói được?" Tráng Hán không để cho Hà Chi
Châu một chút tình cảm cùng thể diện nào, nói, "Lão đại, căn bản là cậu
không có gì để nói đi!"
Lời này thật khiến cho người ta cảm thấy
không thoải mái, Hà Chi Châu khẽ nhếch khóe miệng. Mấy người này cứ làm
như kể về mấy cuộc yêu đương thì có cảm giác bản thân đạt được thàn