
được có bốn mươi phút. Anh quyết định ra boong tàu đi dạo một chút,
kết quả là vừa mới ra ngoài đã nhìn thấy Thẩm Hi.
"Thiên trường
địa cửu là gì, cũng chỉ là những lời nói tùy tiện thôi. Anh chỉ yêu em
có một chút, mà anh cũng không nói ra. . . . . ."
Thẩm Hi ngừng hát, chán nản nhoài người bò ra rào chắn, cô không vui nha.
Hà Chi Châu lạnh lùng cô nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy có chút cảm
thông với Lâm Dục Đường. Anh bước tới gần Thẩm Hi, muốn xác định xem có
phải cô đang mộng du hay không?
Thẩm Hi vẫn đang vắt vẻo trên lan can, nghe thấy có tiếng bước chân liền quay người lại, biết người tới
là Hà Chi Châu cũng chẳng nhiệt tình lên tiếng chào, chỉ uể oải hỏi một
câu: "Anh cũng không ngủ được à?"
"Ừ." Hà Chi Châu mở miệng trả
lời, sau đó đưa mắt nhìn về phía trước. Bên tai dường như chỉ có tiếng
“ào ào” của sóng biển, loáng thoáng thấy ánh đèn từ đảo nhỏ xa xa, bầu
trời đầy sao cũng mang theo vẻ tĩnh lặng.
Đột nhiên một trận gió
biển quét tới, khí lạnh luồn vào trong thân thể, anh cảm giác chóp mũi
có hơi ngứa, đưa tay lên sờ sờ nhưng lại không thấy gì. Rõ ràng vừa rồi
anh ngửi thấy có một hương thơm mà.
Hà Chi Châu quay đầu sang bên cạnh nhìn cô gái đang bị gió thổi loạn mái tóc, những sợi tóc đen sượt qua mặt anh.
Sắc trời mờ mịt, màn đêm ảm đạm bao phủ ở giữa hai người. Không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại nhìn vào đôi mắt của Thẩm Hi. Khuôn mặt cô
bừng lên như ánh sáng cuối chân trời, trong mắt của anh có cái mũi dọc
dừa, mái tóc đen nhánh cùng gương mặt phiếm hồng giống như được phủ ánh
bình minh của cô. . . . . . Còn có hốc mắt ửng đỏ kia nữa.
Lúc
này Thẩm Hi quá mức bình thản, Hà Chi Châu có chút không quen. Anh
thoáng suy nghĩ rồi tốt bụng mở miệng: "Một lát nữa có thể sẽ có sấm sét đấy." Ngụ ý là cô nên sớm trở về phòng ngủ của mình đi.
Thẩm Hi vẫn không hề nhúc nhích, một lát sau mới miễn cưỡng lên tiếng: "Cám ơn đã nhắc nhở."
Hà Chi Châu nghĩ mình không cần phải nhiều lời nữa, anh không phải là
người thích làm mình bị mất mặt, nhưng quả thực giọng nói của Thẩm Hi
quá mức sa sút chán nản, trước khi đi anh vẫn nhắc cô thêm một câu: "Đã
muộn lắm rồi."
"Anh cứ yên tâm về phòng đi!" Thẩm Hi bất chợt
quay đầu sang, đôi mắt đẫm nước nhìn anh đứng dưới ánh đèn, quệt miệng
nói: "Anh nhắc nhở tôi làm gì? Cũng đâu phải tôi ở cùng phòng với anh,
anh nhanh về phòng của anh là được!"
Tâm trạng của cô sắp không xong rồi.
Hà Chi Châu cảm thấy mình đang nhìn một con hổ con đang uất ức, du thuyền
khẽ lắc lư một chút, tay anh nắm lấy lan can, từ trong kẽ răng nhàn nhạt nặn ra hai chữ: "Tùy cô. . . . . ."
Sau đó du thuyền lại tiếp
tục rung nhẹ, còn Hà Chi Châu thì “một đi không quay đầu lại”. Cho đến
khi cả du thuyền đột nhiên động mạnh nghiêng về một phía, làm anh suýt
chút nữa ngã nhào xuống. Sau khi lấy lại thăng bằng, còn chưa kịp suy
nghĩ gì thì dường như anh thấy có một tia sáng trắng chợt lóe qua bầu
trời, rất nhanh rồi biến mất. . . . . .
Hà Chi Châu dừng bước, chưa quay đầu lại mà sau lưng đã truyền đến một tiếng hét thất thanh.
Anh lập tức xoay người lại nhìn nhưng đã không thấy Thẩm Hi đâu nữa. Người
mà một giây trước vẫn còn mặc chiếc áo choàng vàng nhạt đứng cạnh lan
can thì hiện giờ đang cuộn một vòng trong không trung rồi cả người rơi
xuống biển. . . . . .
——**——**——
Khi Thẩm Hi tỉnh lại một
lần nữa thì chỉ nhìn thấy Trương Nhiên đang ngồi bên cạnh. Trương Nhiên
còn bưng một chén nước trong tay, giọng nói so với bình thường còn đáng
yêu hơn mấy phần: "Anh. . . . . . có muốn uống nước không?"
Còn ở bên kia, Hà Chi Châu đang dần dần tỉnh lại trong lồng ngực ấm áp của
Lâm Dục Đường, bên cạnh anh còn có cả Hầu Tử và Tráng Hán nữa. Anh mở
mắt ra, nhìn Lâm Dục Đường đang trưng ra ánh mắt đầy lo lắng, thâm tình
cùng tia máu dày đặc. . . . . .
Trái tim Hà Chi Châu tê rần. Lâm Dục Đường đối xử với anh tốt như thế này từ khi nào vậy? Lúc Hà Chi Châu vẫn
còn đang mơ màng chưa tỉnh lại hoàn toàn đã cảm thấy bốn phía thật ồn
ào, mặt khác anh cảm thấy bản thân đặc biệt không thoải mái, giống như
đang bị người nào đó ôm lấy, cơ thể bị vặn vẹo thành hình vòng cung,
lồng ngực còn bị thứ gì đó đè lên, hô hấp cũng không thông, sau đó anh
lại nghe thấy giọng của Hầu Tử, Lâm Dục Đường, còn có cả Tráng Hán nữa.
"Nếu không thì thử hô hấp nhân tạo xem?" Giọng này chính là của Tráng Hán.
Hầu Tử không dám nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Nếu như lão Tam không dám thì cứ để mình."
Không được!
Hà Chi Châu dựa vào ý niệm này mà mãnh liệt mở mắt, khi mở mắt ra, anh liền đối mặt với đôi mắt của Lâm Dục Đường. . . . . .
Thật ra thì anh cảm thấy trong mấy người bạn cùng phòng này thì giao tình
của mình và Lâm Dục Đường là nông nhất. Tính cách của anh và cậu ta đều
lạnh lùng, chỉ những lúc thảo luận về bài giảng thì mới có vấn đề chung
để nói.
Đây không phải là quân tử chi giao nhạt như nước mà người ta thường nói hay sao.
Nhưng anh thật không ngờ, Lâm Dục Đường lại quan tâm đến mình như vậy! Chẳng
lẽ cái này gọi là thâm tàng bất lộ, một người bạn điể