
ói: "Anh Hà, yên
tâm đi, chúng ta nhất định sẽ vượt qua cửa ải này, nếu chúng ta đã rơi
vào tình thế hiện tại, anh chính là tôi...còn tôi chính là anh, có một
số việc không thể câu nệ được, có đúng không?"
Thật là tốt bụng. . . . . . đáy mắt Hà Chi Châu liền toát ra ánh sáng
lành lạnh, mặt không biến sắc hỏi: "Vậy cô có ý tưởng gì ?"
Mặt của Thẩm Hi lập tức đỏ lên, như hoa sen trong nước thẹn thùng trong
gió lạnh. Một lát sau, bông hoa sen này từ thẹn thùng đã chuyển sang tức giận. Rõ ràng là cô đang nghĩ biện pháp giúp anh, mà anh lại còn chế
nhạo cô như vậy, chẳng lẽ anh cho rằng cô rất muốn làm con trai sao?
Tên xấu xa! Thẩm Hi ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: "Tôi có biện pháp thứ tư rồi."
Hà Chi Châu nhìn thẳng vào cô, nghiêm túc mở miệng: "Cô có thể không cần nói."
Thẩm Hi xấu xa toét miệng cười, bày ra tư thế lợn đã chết không sợ bỏng
nước sôi: "Rất đơn giản, tôi sẽ đến nói với quản sinh rằng tôi bị bất
lực, như vậy sẽ không bị gây khó dễ nữa, nói không chừng còn có thể lấy
được chứng nhận thương tật, lại được giảm một nửa học phí!"
Bất lực. . . . . . giảm một nửa học phí. . . . . . đối với mỗi người đàn ông mà nói vấn đề tế nhị có liên quan đến nhân cách này vẫn luôn cực kỳ để ý, mặc kệ là to hay nhỏ, kể cả vật đó có nhỏ như hạt đậu thì bình
thường cũng không được phép khiêu khích. Chứ đừng nói đến người mặt nào
cũng giỏi giang như Hà Chi Châu.
Thẩm Hi nhạy cảm, cảm thấy bầu không khí có cái gì đó không đúng, cô còn chưa kịp cúi mặt trốn tránh thì đã bị nụ cười lạnh thấu xương của Hà
Chi Châu làm cho run rẩy, anh nhìn thẳng vào cô, hỏi một tràng: "Tôi bất lực? Cô không phải đã được nếm thử rồi sao? Đã quên mỗi sáng sớm phải
đè nén nó xuống như thế nào rồi hả?"
"A a a a a a a a. . . . . ." Thẩm Hi che mặt đứng cách xa Hà Chi Châu
một thước, nghĩ thầm thì ra là ngay cả người như anh ta cũng sẽ giở trò
lưu manh .
Khóe môi của Hà Chi Châu khẽ nhếch lên, quả nhiên giữa nam và nữ khi
xung đột, vĩnh viễn là người nào có da mặt dày sẽ chiếm thượng phong.
Thẩm Hi xoa xoa gương mặt sắp bốc cháy của mình, sau đó quay đầu nhìn Hà Chi Châu. Hình như anh cũng cảm nhận được cô đang nhìn trộm mình, lập
tức xoay đầu lại. Bốn mắt nhìn nhau, ánh nắng sớm mai xuyên qua những
tán lá xanh mướt chiếu xuống, dừng ở trên đỉnh đầu của anh, vừa ấm áp
lại vừa thanh nhã.
Thật kỳ quái, rõ ràng là cô đang nhìn vào mặt của "Mình", hình ảnh lọt
vào đáy mắt cũng là dáng vẻ của chính "Mình", nhưng sao trong đầu lại
hiện ra hình ảnh của Hà Chi Châu, sâu sắc kín kẽ, phong thái lỗi lạc.
Thẩm Hi cứng rắn quay đầu lại, lông mi khẽ chớp, cho mắt nhìn được chân thực hơn.
Bởi vì cảm giác khác thường này mà Thẩm Hi thấy rất lúng túng, liền
nhanh chóng nhảy xuống bậc tam cấp, vẫy tay nói với Hà Chi Châu: "Tôi đi về trước suy nghĩ, anh ăn sáng đi, có vấn đề gì sẽ lại hỏi anh tiếp."
Hà Chi Châu: ". . . . . ."
Thẩm Hi nói xong liền chạy đi, tốc độ nhanh mức anh không thể nào ngăn
cản được. Như một làn khói vừa đó mà đã chạy ra khỏi sân bóng rổ.
Cô ấy mới vừa nói gì?
. . . . . . Trở về suy nghĩ? !
Tay của Hà Chi Châu không cẩn thận liền run lên, lấy đồ ăn Thẩm Hi mang
đến cho mình mở ra, liếc mắt nhìn vào, thức ăn toàn là màu trắng khiến
cho anh lập tức không có khẩu vị. . . . . .
——
Suốt cả một ngày, Hà Chi Châu đều thấy lo âu thấp thỏm. Hết mí mắt trái rồi đến mí mắt phải cứ thi nhau giật giật.
Hôm nay là Chủ nhật, Hạ Duy Diệp và Trần Hàn rủ nhau đi dạo phố rồi. Anh cự tuyệt lời mời cùng đi ngoài của Đậu Đậu, ở lại ký túc xá viết phần
mềm. Tuy mắt nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cứ viết viết lại dừng một chút, trong đầu thỉnh thoảng thoáng qua hình ảnh "Nghiêm túc suy
nghĩ của Thẩm Hi", anh sắp bị mình ép điên rồi.
Cả buổi trưa, Thẩm Hi không hề gọi cho anh một cuộc điện thoại nào. Càng như vậy Hà Chi Châu càng không khỏi suy nghĩ lung tung, rồi suy đoán ra đủ các khả năng, lại càng không ngừng tự làm khổ bản thân.
Chẳng lẽ cô ấy đã suy nghĩ được rồi? Nghĩ thông được sao? Hay là không nghĩ ra nên không dám gọi điện thoại nói cho anh biết?
. . . . . .
Hà Chi Châu cầm điện thoại di động trong tay, không ngừng gọi rồi lại
tắt đi. Cuối cùng anh liền để điện thoại xuống, khẽ xoa trán, thôi, anh
gọi điện thoại qua đẻ làm gì, hỏi cô tiến triển ra sao? Hay là muốn chỉ
đạo cô!
Nghĩ vậy liền bỏ cuộc!
Trong lúc Hà Chi Châu đang cực kỳ khổ sở vỗ vỗ trán, thì đột nhiên bên
ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, anh rời khỏi chỗ ngồi, đi tới mở cửa, tựa vào khung cửa nhìn người đàn ông trung niên đang ở bên ngoài, cau mày
lại.
Mà ông chú đó cũng liền cau mày lại, không nhúc nhích nhìn anh.
Hà Chi Châu thử mở miệng hỏi: "Ngài là. . . . . ." Lời còn chưa dứt, đầu của anh đã bị ông chú kia lắc lắc: "Thẩm Tiểu Hi, con thử giả vờ tiếp
xem, có tin tháng sau cha chỉ cho con một phần ba sinh hoạt phí hay
không!"
Hà Chi Châu lập tức sững sờ, ba của Thẩm Hi . . . . . . Đến đây!
Cha Thẩm cố ý nghiêm mặt lại, hy vọng có thể dọa sợ cô con gái không
hiểu chuyện này của mình, nhưng đáng tiếc một chút hiệu quả cũn