The Soda Pop
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323835

Bình chọn: 9.5.00/10/383 lượt.

n một ít không?"

Tráng Hán cầm cái lọ chứa tới 10cc tinh túy của mình, giấu ra phía sau: "Không --"

Thẩm Hi: "Anh Hầu Tử, có thể cho em xin một ít được không?" Vừa nói vừa đưa đem ống xét nghiệm ra.

Hầu Tử thật khó xử: "Lão đại, cái nay không tốt lắm đâu "

Thẩm Hi: "Đường đường, có thể cho tôi một chút không, hôm nay cơ thể của tôi không được tốt lắm."

Lâm Dục Đường chật vật xoay người.

Đúng là bệnh thần kinh! "Hi, đoán thử xem bây giờ tôi đang ở đâu?"

——"Ở . . . . . . Đoán cái đầu nhà cậu!" Một giọng nam trung trung tuổi cực kỳ khó chịu từ điện thoại di động trong tới.

Đây là giọng của ai chứ? Thẩm Hi liền thấy choáng váng, một lát sau, theo bản năng liền mở miệng: ". . . . . . Cha."

" Cậu gọi ai là cha vậy, gọi điện thoại cho con gái tôi làm gì? ! Quấy rầy nó sao? Cậu bao nhiêu tuổi, ở khoa nào. . . . . ."

Thẩm Hi khóc không ra nước mắt, thật may là năng lực phản ứng coi như

vẫn còn nhanh, lập tức liền thay đổi cách xưng hô: "Không. . . . . .

bác, chào bác Thẩm."

"Bác. . . . . Xin hỏi cha của cậu năm nay bao nhiêu tuổi?"

Thẩm Kiến Quốc quả nhiên rất để ý đến cái này, nên cô nhất định phải ứng phó thật tốt. . . . . . Thẩm Hi liền cất giọng trong trẻo: "Năm nay cha của cháu đã hơn bốn mươi rồi."

Thẩm Kiến Quốc liền trầm mặc, mấy giây sau mới mở miệng: ". . . . . . Vậy đích xác phải là gọi bác rồi."

Ha ha, ai già hơn ai chứ ! Thẩm Hi che miệng cười cười, vô cùng vui vẻ.

Bên kia Hà Chi Châu xoa trán, lạnh lùng ngồi trên ghế sofa bằng da ở đại sảnh tầng một nghỉ ngơi , ánh mắt lành lạnh quét mắt về chiếc điện

thoại trong tay cha Thẩm. Cha Thẩm liếc nhìn vẻ mặt "Không giận tự

uy"(*) của “con gái”, tim cũng run lên, rất sợ mình làm thái quá, vội

vàng đưa điện thoại di động tới: "Ba cũng chỉ là quan tâm đến con thôi,

hình như là bạn trai gọi tới, nghe giọng có vẻ không phải là chàng trai

tốt. . . . . ."

(*): Không giận tự uy: thành ngữ dùng để mô tả một người, mặc dù không tức giận, nhưng vẫn không hề suy giảm tính trang nghiêm

Mặt Hà Chi Châu không biến sắc cầm lấy di động, đi ra chỗ khác nghe điện thoại.

". . . . . ." Cha Thẩm nhìn con gái nghe điện thoại còn cố ý tránh xa mình ra, một mảnh thủy tinh trong tim lập tức vỡ vụn.

"Cô ở đâu?" Hà Chi Châu để điện thoại ở bên tai, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề hỏi Thẩm Hi.

Thẩm Hi vẫn còn đang đắm chìm trong ánh hào quang khi leo được lên tầng

thứ 28 , giọng nói vẫn tràn đầy hứng khởi, lại còn dương dương tự đắc

nữa: "Anh đoán thử xem?"

Hà Chi Châu liền hừ lạnh đáp: "Vậy thì tôi cúp đây."

"Đừng mà ——" Thẩm Hi vội hét lên, nói liến thoắng: "Tôi đang ở trong cầu thang bộ tầng hai mươi tám, tôi đã đến nơi rồi, bây giờ anh từ phòng ăn ra ngoài là có thể nhìn thấy."

Hà Chi Châu: ". . . . . .Cô tự trèo lên đó à?"

Thẩm Hi bất đắc dĩ đáp:"Tôi không có thẻ phòng, trèo được lên đến đây mà mệt gần chết."

". . . . . ." Hà Chi Châu đột nhiên có chút không đành lòng, không đành

lòng nói cho Thẩm Hi biết, bây giờ mình đang ở đại sảnh tầng một rồi.

Thẩm Hi lại thúc giục: "Tóm lại, anh mau ra đây gặp tôi đi."

"Gặp sao được? Tôi đang ở đại sảnh tầng một rồi." Hà Chi Châu lạnh nhạt nói tiếp: "Cô —— từ từ đi xuống thôi."

"Cái gì?" Thẩm Hi hoàn toàn ngây ngẩn cả người, sau đó đặt mông ngồi xuống bậc thang, chân dài khẽ đạp: "Không ——"

Tiếng "Không" trong veo lại xuất phát từ thanh tuyến lành lạnh của con

trai, lại mang theo chút ngây thơ của thiếu nữ, vang đến tai Hà Chi Châu nghe thật thảm thương, nhưng trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt trắng nõn. . . . . . Giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn nhiều: "Đi xuống so leo lên sẽ mất ít sức hơn."

Thẩm Hi không ngờ Hà Chi Châu lại tàn nhẫn như vậy, nhưng là theo tính

khí của anh, nếu quả thật muốn mặc kệ, anh căn bản sẽ không nói những

lời này với cô. Thẩm Hi bắt đầu ăn vạ, suýt chút nữa thì lăn lộn ra đất : "Anh Hà, anh lên đây đón tôi xuống đi, xin anh đấy, chân của tôi đã

sắp bị phế rồi. . . . . . Nó không chỉ là chân của tôi, nó cũng là chân

của anh. . . . . ."

"Cộp ——"

Sau lưng đột nhiên vang lên tiếng động, Thẩm Hi quay đầu lại nhìn: một

cô lao công của khách sạn đang trố mắt nhìn cô, cây lau nhà trên tay

không cẩn thận rớt xuống, ngay sau đó mặt tái nhợt xoay người chạy đi.

Thẩm Hi nhìn lại bản thân, liền bò bò ở trên bậc thang nói: "Cô à, cô nghe cháu giải thích. . . . . ."

Cô lao công căn bản không muốn nghe giải thích gì cả, vẫn chạy băng băng về phía bên kia, vừa chạy vừa nói: "Cậu đừng có đuổi theo tôi, đừng

đuổi theo. . . . . ."

Thẩm Hi vươn tay nói tiếp: "Cô à, nghe cháu giải thích được không? !"

Cô lao công bị dọa sợ chạy mất, Thẩm Hi liền lấy đó mà làm gương. Vì

không muốn hù dọa người thứ hai, cô liền tìm một góc khuất nhất ngồi

xuống, an tĩnh cúi đầu, thuận tiện đếm đếm. Không biết đếm tới bao

nhiêu, Hà Chi Châu sẽ đi lên đây.

Đồng thời cô lao công vừa mới chạy trốn muốn quay lại lấy dụng cụ làm vệ sinh, nên cẩn thận đi xuống, phát giác không có gì "kỳ lạ" , không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy đang định khom lưng nhặt chổi lau nhà lên thì

phía sau lưng lại vang lên: "Cô à