
giận đứng lên đá vào cái ghế của "Thẩm Hi", Trần Hàn bây giờ mới mở miệng nói: "Mình cảm thấy gần đây Thẩm Hi thật quá đáng, cậu ấy trước đây đâu có như vậy."
Đậu Đậu múc một bát cháo, vừa ăn vừa bao che: "Rõ ràng là Hà Chi Châu
quấn lấy. A Hi của chúng ta, cái này thì có cái gì không đúng chứ, nếu
như Hà Chi Châu theo đuổi cậu... cậu sẽ không đồng ý sao?"
Trần Hàm cũng không đáp lại câu hỏi vặn của Đậu Đậu. Trong lòng cô ta
còn mải nghĩ nếu như Hà Chi Châu thật sự theo đuổi thì cô ta sẽ lo được
lo mất chứ không giống với Thẩm Hi, vì một người con trai như Hà Chi
Châu có thể thích cô ta bao lâu chứ?
Hạ Duy Diệp vẫn còn đang cáu giận, Trần Hàm đưa mắt liếc cô ta, trong
lòng cũng thấy phiền não, liền chuẩn bị quần áo để đi luyện múa.
Gần đây tâm tình của Trần Hàn thật ra cũng không tệ, ngày hôm qua giáo
sư Ôn đã gọi cô lên văn phòng, nói muốn chuyển tiết mục của Thẩm Hi
trong lễ kỷ niệm thành lập trường sang cho cô ta. Đây chính là tiết mục
quan trọng nhất trong ngày hôm đó, lúc đó Hạ Duy Diệp cũng bởi vì chuyện này mới không vừa mắt với Thẩm Hi mà Thẩm Hi vẫn còn ngây ngốc cho rằng nước nóng có vấn đề.
Cho nên có một số việc không phải đến cuối cùng thì sẽ không công bố ra, mà Trần Hàn chắc chắn sẽ không phải là người nói ra những chuyện này.
Hiện tại trong lòng Thẩm Hi đâu còn quan tâm đến điệu múa quan trọng gì
gì đó nữa, mà chỉ quanh quẩn với mấy chữ - - phóng ra mà thôi.
Lúc Hà Chi Châu vẫn chưa xuống, cả xúc của cô trăm mối ngổn ngang, ngồi ở trên thềm đá của sân bóng rổ, hôm nay thời tiết hết sức ôn hòa, nhưng
tây chân của cô vẫn đổ đầy mồ hôi, cuối cùng liền khổ sở vùi đầu trong
lòng bàn tay.
Phải làm gì đây?
Thật ra thì... không biết có nên luyện tập trước hay không?
Nhưng mà luyện tập bằng cách nào đây?
Hà Chi Châu sẽ cho phép cô tùy tiện chơi sao...
Thẩm Hi không đứng đắn mà nghĩ đến chuyện đó vì vậy Hà Chi Châu đã đi
tới trước mặt mà cô lại không hề phát hiện ra, lúc ngẩng đầu lên liền
giật nảy người.
"Sao đi đến mà lại không có tiếng động gì thế?" Cô vừa đưa bữa sáng cho Hà Chi Châu vừa trách.
Hà Chi Châu liền ngồi xuống bên cạnh Thẩm Hi, nhìn gương mặt đang hồng rực lên, hỏi thăm, "Rốt cuộc là thế nào?"
"Chuyện là như thế này..." Mặt Thẩm Hi đỏ lên, sau đó bắt đầu rình bày,
cơ bản cũng chỉ thuật lại nguyên xi lời của Hầu Tử, ví dụ như chuyện này quan hệ đến hiệp hội kế hoạch hóa gia đình của quốc gia..
Hà Chi Châu nghe xong, lần đầu tiên rất muốn chửi chó mắng mèo.
"Hic hic... Làm thế nào bây giờ?"
"Hic hic, tôi khẳng định là không ra được rồi!"
"Không ra được....."
Thẩm Hi càng nói càng hỏng mất.
Hà Chi Châu vẫn bình tĩnh hơn Thẩm Hi rất nhiều, lúc này vẫn không quên hỏi vặn lại một câu: "Thế nào, đã thử qua rồi sao?"
"Làm sao có thể..." Thẩm Hi đỏ mặt đáp, sau đó hai tay chống lên cằm,
giống hệt như bông hoa hướng dương. Đột nhiên, cô quay đầu, hưng phấn
nói với anh: "Tôi nghĩ ra ba biện phát, anh có muốn nghe không?"
Ba biện pháp? Một cái chớp mắt mà đã có ba biện pháp? Hà Chi Châu thấy
thật khó tin, nhưng cũng vẫn nguyện ý nghe. Anh liền nói với Thẩm Hi:
"Cô nói đi."
Thẩm Hi ngập ngừng một lát, sau đó mới đưa ba ngón tay thon dài lên, bắt đầu nói: "Biện pháp thứ nhất, lúc kiểm tra tôi sẽ nhường điểm của mình
cho Tráng Hán."
Nhường điểm? Huyệt thái dương của Hà Chi Châu lại bắt đầu giật giật, chờ đợi biện pháp hai.
"Biện pháp hai, tôi sẽ nhường điểm của mình cho Hầu Tử."
Hà Chi Châu không nghe nổi nữa khoát tay bảo Thẩm Hi dừng lại, anh đã
biết phương pháp thứ ba là gì rồi. Nhưng Thẩm Hi vẫn yếu ớt nói ra biện
pháp thứ ba của mình: "Biện pháp ba, chỉ có thể nhường... cho Lâm Dục
Đường điểm của tôi thôi...." "Ha ha." Hà Chi Châu nói không ra lời, phẫn nộ đến cực điểm. Khó trách
Thẩm Hi vừa chớp mắt liền nghĩ ngay ra ba biện pháp, sao anh lại không
biết, cô sao có thể dằn lòng được cơ chứ.
Thẩm Hi dè dặt cẩn thận nhìn Hà Chi Châu, thấy anh tức giận thở hổn hển, đầu tựa như muốn bốc khói rồi, đôi mày trên mắt chau lại, khóe môi lại
vểnh lên .
"Anh cảm thấy làm vậy không được sao?" Cô liền hỏi anh.
"Ha ha, vậy cô tính giải thích với bọn họ như thế nào? Tại sao —— lại
muốn nhường điểm của mình cho họ?" Hà Chi Châu mở miệng hỏi ngược lại
Thẩm Hi. Sau đó anh mới phát hiện tính tình của mình lại đột phá thêm
một tầng nữa, sao có thể trôi chảy nói đến vấn đề này như thế chứ.
Thẩm Hi nhìn anh đáp: "Còn có thể giải thích tại sao hay sao, chỉ có thể cầu xin bọn họ bắn nhiều thêm một chút thôi."
Hà Chi Châu muốn phát điên rồi, hai tay nắm chặt lại, thật sợ mình làm
ra chuyện gì không kiểm soát được. Anh liền hít sâu một hơi, cắn răng
nghiến lợi nặn ra một chữ: "Bắn?"
Thẩm Hi cho là Hà Chi Châu cảm thấy chữ "bắn" này thật bất nhã, suy nghĩ một lát, mới trưng cầu ý kiến lần nữa: ". . . . . . Vắt sao?"
Hà Chi Châu đen mặt, nghiến răng "ken két".
Thẩm Hi nhìn Hà Chi Châu như chuẩn bị muốn đánh mình, lập tức liền mềm
xuống . Từ nhỏ cô vẫn là người luôn nhún nhường người khác, nên liền vỗ
vai Hà Chi Châu, cặp mắt nhỏ dài long lanh, khích lệ n