80s toys - Atari. I still have
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323840

Bình chọn: 7.5.00/10/384 lượt.

, cô quay lại nghe cháu giải thích

sao?"

"A ——" cô lao công lại tiếp tục bỏ chạy lần nữa. . . . . .

Thẩm Hi buồn bực, tiếp tục ngồi đếm số: "1,2,3,4,5,6. . . . . . 100." Cô đếm từ 1 đến 100 xong, sau đó sợ phiền toái liền đếm lại từ đầu :

"1,2,3. . . . . ."

Càng đếm tâm trạng càng xuống thấp, cô nghĩ Hà Chi Châu có thể sẽ không

tới. Đang muốn đứng lên tự mình đi xuống thì thấy cửa thoát hiểm ở chỗ

cầu thang bị đẩy ra , cô ngẩng đầu, liền thấy Hà Chi Châu —— trong trang phục vô cùng lộng lẫy.

Thẩm Hi thấy thật buồn cười. Hà Chi Châu từng bước từng bước đi tới, cao cao tại thượng nhìn cô: "…."

Cô vươn tay nói với anh: "Kéo tôi lên."

Hà Chi Châu không có ý định để ý đến cô, nhưng nửa giây sau vẫn đưa tay ra, nói: "Sao lại giày vò thành ra như vậy chứ?"

"Không có thẻ không thể đi lên sao!" Thẩm Hi cười tươi rói, sau đó liền

diễn tả lại, giọng giống như đứa bé muốn khoe khoang: "Cho nên tôi liền

trèo lên, trèo thẳng một lèo. . . . . ."

Hà Chi Châu nhìn Thẩm Hi đang khoa tay múa chân, trong nháy mắt, tâm

tình trở nên rất phức tạp. Một lát sau, khóe môi khẽ giương lên: "Sao

không gọi điện thoại cho tôi sớm hơn?"

Thẩm Hi uất ức đáp: "Không phải tôi sợ anh không ra được, cho nên mới vội vàng tới đây cứu anh. . . . . ."

Hà Chi Châu kéo Thẩm Hi lên, cô đứng dậy phủi phủi mông, cúi đầu liền

nhìn giày cao gót mà anh đang đi, tầm mắt lập tức liền bị hấp dẫn: "Thật là đẹp!"

Mặt của Hà Chi Châu lập tức xị xuống.

Thẩm Hi biết nhất định là anh bị buộc phải đi cái này, liền kéo tay của anh lại nói: "Thật xin lỗi,để anh phải uất ức rồi."

Lúc này mặt của Hà Chi Châu đã hòa hoãn đi không ít, khi Thẩm Hi kéo tay anh thì anh cũng rất tự nhiên cầm lấy, dắt cô đi đến chỗ thang máy, bên ngoài đã có nhân viên đứng sẵn chờ phục vụ.

"Tại sao anh lại chậm như vậy?" Khi vào trong thang máy, Thẩm Hi liền quay sang hỏi Hà Chi Châu.

Hà Chi Châu liền giải thích: "Lúc đi lên có nhiều người."

Thẩm Hi nghe xong liền thoải mái hơn nhiều, thang máy chậm rãi đi xuống, cô lại hỏi Hà Chi Châu một vài vấn đề: ví dụ như ba của cô đang ở đâu.

Hà Chi Châu nhất nhất đều trả lời , coi như rất có tính nhẫn nại.

"Thật ra thì ba của tôi rất dễ sống chung."

"Biết rồi."

Thẩm Hi cười cười, cô cúi đầu, liền nhận ra mình và Hà Chi Châu vẫn cầm

tay nhau từ nãy đến giờ, cẩn thận từng li từng tí lấy rút tay ra.

Lòng bàn tay đột nhiên trông trống, Hà Chi Châu không tự nhiên muốn cho

tay vào trong túi áo, kết quả là tìm một lúc vẫn không thất túi đâu.

Liền mắng thầm một câu, sau đó ngẩng lên nhìn biển báo số trên thang

máy.

Thang máy đã tới tầng một của khách sạn, Thẩm Hi đi theo Hà Chi Châu đi

ra, từ xa liền nhìn thấy cha của mình, trong lòng hơi hoảng hốt. Cô sợ

Thẩm Kiến Quốc sẽ đánh mình.

Thẩm Kiến Quốc nhìn con gái mình đi cùng một chàng trai vừa cao vừa gầy

đi đến , thật có kích động muốn đánh cho tên tiểu tử thối phía sau một

trận. Kết quả thì ngược lại, ông không ngờ tên tiểu tử thối này miệng

lại ngọt như vậy.

"Bác chính là bác Thẩm ạ, thật là trẻ hơn tuổi nhiều, chắc cháu chuyển sang gọi thành chú Thẩm . . . . . ."

Cha Thẩm: ". . . . . . Cái đó không được hay lắm."

Thẩm Hi cười hì hì: "Ai bảo bác trẻ như vậy chứ."

Cha Thẩm liền nghiêm mặt: "Ít nịnh nọt đi, tại sao lại bám theo con gái của ta?"

"Hiểu lầm thôi ạ." Trong lòng Thẩm Hi thấy hơi khẩn trương, sau đó liền

chỉ vào Hà Chi Châu lấy lý do: "Là con gái chú bảo cháu tới, lúc ấy ở

trong thư viện, cô ấy đã nói nếu như mà cháu muốn theo đuổi cô ấy, thì

phải leo từ lầu một lên lầu hai mươi tám. . ."

Hà Chi Châu xoay người, hít sâu một hơi, để cô muốn nói sao thì nói thôi.

Thẩm Kiến Quốc bị câu giải thích này của "Tiểu tử thối" làm cho nghẹn

họng. Thì ra là con gái của ông cố tình gây sự, nhưng. . . . . .

Thẩm Hi thấy ba mình vẫn chưa muốn thả người, liền tung một chiêu cuối

cùng : "Chú à, cháu nghe Thẩm Hi nói bog ở trên mạng của chú rất nhiều

lượt truy cập, có thể cho cháu tên bog của chú được không?"

Thẩm Kiến Quốc do dự, một lát sau mới mở miệng: ". . . . . . Hùng sư trong gió, cậu cứ tìm tên đó là được."

Thẩm Hi thuận lợi mang Hà Chi Châu đi ra ngoài. Đời này của cô khó có cơ hội được thể nghiệm cảm giác anh hùng cứu mỹ nhân, mặc dù mệt mỏi nhưng cuối cùng cũng không uổng công vô ích, trong lòng vô cùng kích động

không thể nói ra bằng lời.

Xe taxi dừng ở cửa phía tây học viện Sư Phạm, cô hưng phấn nhảy xuống

xe, sau đó mở cửa xe ra cho Hà Chi Châu, còn ga lăng đưa tay "Xin mời"

nữa.

Hà Chi Châu lườm cô một cái, mới đưa chân ra trèo xuống, kết quả không để ý, biij dẫm vào váy tí nữa ngã.

"Shit!" Anh liền lên tiếng rủa thầm.

Tái xế đằng trước cau mày lại, lắc đầu thầm nghĩ: nữ sinh bây giờ tuyệt không dịu dàng, còn đanh đá hơn cả con trai đấy.

Thẩm Hi vội vàng đỡ Hà Chi Châu xuống, nhưng đại thần như anh luôn có tự ái và kiêu ngạo sao có thể để người khác đỡ mình được chứ, liền đẩy tay Thẩm Hi ra, tự mình đi về phía trước .

Hà Chi Châu thẳng lưng bước đi, Thẩm Hi đuổi theo, đi song song với anh. Những cơn gió mát lạnh về đêm vi vu thổi qua, ma