
rước rồi hẵng tính.
Cuộc sống cứ như một vở kịch, nói thay đổi liền thay đổi ngay, nói đội nón
xanh thì lập tức bị đội ngay lên đầu. Lúc Thẩm Hi và Hà Chi Châu rời đi, Hầu Tử liền vỗ vỗ vai Lâm Dục Đường, cười hòa giải: "Có phải Thẩm mỹ
nhân đang cố ý kích thích cậu hay không ?"
Lâm Dục Đường cũng không nói gì, hiện tại chỉ muốn tìm người đánh nhau một trận cho hả.
——
Thẩm Hi vui vẻ đi đến quán ăn có món chao nổi tiếng cả nước, trước cửa tiệm
là một hàng người thật dài, bên trong hàng hầu hết đều là các cặp đôi
trẻ tuổi. Thẩm Hi mua hai phần, tay cô cầm một phần để ăn còn một phần
khác thì để Hà Chi Châu cầm giúp mình.
Thật ra thì phần kia Thẩm Hi mua cho Hà Chi Châu nên khi thấy anh nói không ăn thì liền hỏi: "Anh thật sự không ăn à?"
Hà Chi Châu nhìn Thẩm hi, bởi vì chiều cao của hai người có sự chênh lệch
nên bây giờ khi nói chuyện luôn phải ngẩng đầu lên, anh từ trong miệng
nặn ra một câu: "Tôi không có tâm tình tốt như cô."
Tâm tình của
Thẩm Hi dĩ nhiên cũng không tốt gì, nhưng mà chuyện này không phải cứ
tức giận là có thể giải quyết được, hơn nữa trước đó ở trong khách sạn,
không phải anh và cô đã thương lượng xong rồi sao? Tạm thời chuyện này
sẽ không nói cho người khác biết.
Thẩm Hi liền thở dài nhưng đột
nhiên nghĩ đến một vấn đề nên liền vui vẻ cười "Hi hi" hai tiếng: "Vậy
thì tôi được ăn thêm một phần nữa rồi."
Thật ra thì cô vẫn luôn
nhiệt tình với những đồ ăn ngon, sức ăn cũng không nhỏ, mặc dù cô thuộc
tạng người ăn nhiều cũng không béo, nhưng dù sao chuyên ngành của cô là
môn múa cho nên hình thể và khuôn mặt đối với cô mà nói quan trọng tựa
như thành tích của cuộc thi vậy.
Cho nên trước kia cho dù có thèm cỡ nào cô vẫn luôn phải khống chế bản thân mình.
Nhưng mà bây giờ. . . . . . Thẩm Hi sau khi nghĩ đi nghĩ lại tâm trạng liền
khá hơn nhiều, khó có thể diễn tả bằng lời được. Từ lúc cơ thể bị hoán
đổi một cách không lý giải được cho đến bây giờ, tâm trạng của của cô
lúc nào cũng phập phồng như cá nằm trên thớt. Cảm giác này cũng giống
như khi xui xẻo bị thụt xuống một cái hố to, trong lúc vô cùng tuyệt
vọng thì lại đào được vàng trong đó.
Thẩm Hi đã vui vẻ lên rồi,
nhưng Hà Chi Châu vẫn lạnh lùng như vậy. Cô đưa tay vỗ vào bả vai của Hà Chi Châu, nói: "Thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, nếu tình hình đã như
vậy rồi, thì chúng ta phải nghĩ đến những mặt tốt của nó."
"Ví dụ?" Hà Chi Châu lạnh giọng hỏi.
Thẩm Hi suy nghĩ một chút, đứng ở vị trí của Hà Chi Châu mà suy nghĩ thì cô
cũng không biết anh ta có thích hay không nhưng đã là con trai ai mà
chẳng thích cơ chứ. Vì vậy cô liền nhìn Hà Chi Châu cẩn thận mở miệng:
"Ví dụ như. . . . các bạn gái ở ký túc xá của chúng tôi đều là mỹ nữ cả. . . . ."
"A, vậy sao? Hà Chi Châu liền "Ha ha" cười lên, dĩ
nhiên đây không phải là nụ cười thật lòng của anh, ngược lại bên trong
tiếng cười này hình như đang ẩn chứa một sự tức giận. Anh đứng im nhìn
Thẩm Hi, từ trong kẽ răng nặn ra một câu: "Cảm ơn đã nhắc nhở."
——
Sau khi đánh chén xong món chao nổi tiếng cả nước, Thẩm Hi và Hà Chi Châu
liền bắt taxi ra sân bay tập trung với mọi người. Lúc Thẩm Hi thấy Lâm
Dục Đường theo thói quen liền đi đến ngồi cạnh anh nhưng chưa kịp ngồi
đã bị Hầu Tử kéo lại. Hầu Tử nháy mắt với cô mấy cái: "Lão đại, đó là
chỗ của Thẩm mỹ nhân, chúng ta ngồi ở bên kia."
Thẩm Hi bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đổi sang ngồi chỗ kia.
Chuyến bay từ Thanh Đảo đến thành phố S bị trễ mất hai tiếng bởi vì kiểm an có vấn đề. Thẩm Hi ngồi đợi có chút nhàm chán, trước lúc đến đây Hà Chi
Châu đã dặn cô không được nói chuyện nhiều. Vì không thể nói chuyện, cho nên chỉ có thể uống nước.
Cứ uống như thế, cô liền phát hiện ra một vấn đề cực kỳ nghiêm túc —— cô buồn đi vệ sinh rồi. . . . . .
Thẩm Hi ngồi một chút lại đứng lên, lát sau lại ngồi xuống. Rốt cuộc Hầu Tử
ngồi cạnh cô hỏi thăm một câu: "Lão đại, cậu làm sao vậy?"
Thẩm Hi nhìn Hầu Tử: Cô muốn đi tiểu, cô muốn đi tiểu!
Hầu Tử chẳng hiểu gì cả, Hà Chi Châu ngồi cách đó không xa cũng ngẩng đầu
nhìn về phía Thẩm Hi đang cố gắng nhịn tiểu. Anh cảm thấy tính tình mình tốt hai mươi mấy năm trong vòng 24 giờ vừa qua đã biến mất hầu như
không còn một mảnh rồi.
Anh muốn mặc kệ cô, nhưng. . . . . . Nếu
như cô không cẩn thận tè dầm ra quần. . . . . . hậu quả không thể nào mà tưởng tượng nổi.
Hà Chi Châu đứng lên: "Tôi muốn đi phòng vệ sinh."
Thẩm Hi chợt thấy được một tia sáng hi vọng phía cuối đường hầm, vội vàng đứng lên: "Tôi cũng muốn đi."
Hai người song song rời đi, tâm tình của mấy người ở lại rất phức tạp. Bọn
họ nhìn Lâm Dục Đường không có biểu hiện gì, cũng không biết nên nói gì
để an ủi nữa.
Hà Chi Châu thật là quá đáng! Sao có thể đào góc
tường của anh em giữa ban ngày ban mặt như thế này. Đã vậy trước đó còn
làm ra vẻ không thích Thẩm mỹ nhân, kết quả là người ta muốn đi nhà vệ
sinh, cũng "hấp tấp" đòi đi theo. . . . . .
Giả dối! Bất lương!
Thẩm Hi thực sự không nín nổi nữa, vừa tới cửa phòng vệ sinh thì khom gập
người xuống. Cô nhìn Hà Chi Châu cầu cứu, ánh