Teya Salat
Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Đừng Kiêu Ngạo Như Vậy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323043

Bình chọn: 7.5.00/10/304 lượt.


Thêm một hồi nữa, điện thoại báo có tin nhắn mới: "Nghe điện thoại!"

A! Thẩm Hi khóe mắt giật giật mấy cái, cái số điện thoại này không phải là của mình sao? Sau khi nhận ra, cô lập tức bấm máy nghe điện thoại, đầu

bên kia truyền đến giọng nói cực kỳ tức giận của Hà Chi Châu: "Phòng ký

túc xá của cô là phòng nào?"

Thẩm Hi chạy vào phòng vệ sinh,

tranh thủ nói thật nhanh tầng lầu cùng số phòng cho Hà Chi Châu. Nghe

xong, Hà Chi Châu cũng không lập tức cúp điện thoại, mà còn nói thêm cho Thẩm Hi nghe một số vấn đề cần chú ý. Ví dụ như nói qua vài thói quen

của các cậu bạn cùng phòng.

Thẩm Hi nghiêm túc lắng nghe, Hà Chi Châu nói xong liền hỏi: "Cô có điều gì muốn nói cho tôi biết không?"

Thẩm Hi suy nghĩ một chút: "Bạn cùng phòng của tôi rất tốt ."

Hà Chi Châu: ". . . . . ."

Thẩm Hi đột nhiên nhớ tới một chuyện: "Còn có. . . . . . Hạ Duy Diệp thích anh. . . . . ."

Hà Chi Châu: "Điều này cô đã nhắc đi nhắc lại nhiều lần lắm rồi."

Gần tối, Thẩm Hi cầm phiếu ăn của Hà Chi Châu cùng bọn Hầu Tử đi ăn cơm

tối. Kết quả là lúc quẹt thẻ bỗng phát hiện ra bên trong có một hơn một

nghìn NDT. Trong lòng Thẩm Hi cảm thấy Hà Chi Châu thật khờ, sao lại

ngốc tới mức để nhiều tiền trong phiếu ăn như vậy.

Gần tối, Hà

Chi Châu ở Học viện Sư phạm một mình đi tới phòng ăn ăn cơm. Anh tùy

tiện chỉ vài món ăn, đến lúc quẹt thẻ mới phát hiện ra bên trong phiếu

ăn chỉ còn đúng 3 NDT. . . . . . Bởi vì phiếu ăn chỉ

còn mỗi ba đồng nên khiến cho Hà Chi Châu lập tức bốc hỏa, đứng chết

lặng ở đó, dì ở căn tin thấy dáng dấp cô cũng không đến nỗi nào liên tốt bụng đề nghị: "Nếu không thì mượn đỡ thẻ của bạn nào đó cũng được?"

Hà Chi Châu liền nói không cần, đang định xoay người rời khỏi đó thì một cánh tay trắng nõn liền đưa thẻ ra: "Quẹt của mình đi."

Khi Hà Chi Châu quay đầu lại đâp vào mắt anh là một cô gái có gương mặt

thanh tú. Hà Chi Châu liền lên tiếng cảm ơn rồi bê đĩa cơm của mình tìm

một chỗ để ngồi xuống .

Trần Hàn cũng ngồi xuống trước mặt của Hà Chi Châu, tùy tiện hỏi một câu: "A Hi, cậu đi Thanh Đảo thấy như thế nào?"

Hà Chi Châu liền ngước mắt lên nhìn, cô gái trước mắt này anh cũng biết,

hình như tên là Trần Hàn. Ở trong tiệc sinh nhật của Hạ Duy Diệp cũng đã gặp mặt qua, cô ta cũng chính là bạn cùng phòng của Thẩm Hi. Trong bữa

tiệc sinh nhật ấy anh đã phải bỏ ra gần như tất cả sức chịu đựng của

mình, tuy nhiên cũng mơ hồ cũng nhận thấy được Trần Hàn với Hạ Duy Diệp

và Thẩm Hi có chút vấn đề.

Đúng là con gái, ngay cả đánh rắm cũng vẫn mong mình là nhất!

Hà Chi Châu cũng trầm mặc không nói gì.

Trần Hàn lại nhanh mồm nhanh miệng hỏi han, sau đó còn nói đến cả Hạ Duy

Diệp nữa, Hà Chi Châu nghe câu được câu không, cảm thấy bên tai cứ ong

ong. Có điều Trần Hàn này nói chuyện cũng rất có tài, mỗi một câu đều có thể nói rất hàm xúc, câu nào cũng đều quạt gió thổi lửa cả.



Chi Châu cũng không còn khẩu vị nữa, ăn qua loa vài miếng rồi đi ra khỏi căntin. Anh cũng không muốn trở về ký túc xá nữa, hiện tại đầu anh đang phát điên sắp nổ tung rồi. Anh vào quán net, tâm tình xuống thấp đến

nỗi lần đầu tiên muốn trả thù xã hội.

Anh bắt đầu mở máy vi tính lên, mười phút sau liền đi ra.

Và năm phút sau, hệ thống máy tính của Học viện Sư Phạm toàn bộ bị tê liệt.

Hà Chi Châu trở lại ký túc xá, anh ở ngoài cửa gõ hai cái, sau khi gõ

xong lại tự mắng mình quả thật là có bệnh. Rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, bên trong ba người kia cũng đã về đến phòng, mỗi người mỗi tư thế,

người thì giặt quần áo, người thì giang tay giang chân, còn người còn

lại thì đang ngồi ở trên giường gặm táo.

Còn chỗ của anh ở đâu đây? Hà Chi Châu quét mắt bốn phía.

Bộ bàn ghế số một, bừa bộn, dơ bẩn, trên ghế còn để một túi đồ ăn vặt, mặt bàn còn có vài cái bánh bích quy, anh nhìn đến cô gái đang ngồi ở trên

giường gặm táo, chắc hẳn chủ nhân của bộ bàn ghế này là Đậu Đậu.

Bộ bàn ghế số hai thì gọn gàng sạch sẽ, phía trên cũng có ít đồ đạc, chỉ

là trên giá sách lại dán đầy giấy note. Đây chắc là chỗ ngồi của cô bạn

Trần Hàn đang giặt quần áo ở kia.

Bộ bàn ghế số ba, tuy sạch sẽ

chỉnh tề, nhưng rất nhiều đồ, các loại mỹ phẩm xếp thành từng dãy hàng

ngũ chỉnh tề, hơn nữa nhãn hiệu toàn bộ đều quay ra phía ngoài chắc là

để khoe khoang . . . . . . Đây hẳn là chỗ của Hạ Duy Diệp rồi.

Cuối cùng Hà Chi Châu liền nhìn về phía bộ bàn ghế thứ tư, thật là lộn xộn!

Nhưng mặc dù bừa bãi lộn xộn lại không đến nỗi bẩn, đồ dùng trên mặt bàn ngổn ngang xếp thành một đống, trừ những thứ đó ra, trên bàn còn có

một chậu cá cảnh nữa.

Trên bàn học của Lâm Dục Đường cũng nuôi

một con cá. Cho nên không cần phải nghi ngờ chút nào cái bàn này chính

xác là của Thẩm Hi. Hà Chi Châu liền đi về phía bàn số bốn, ngồi xuống.

Mọi người trong phòng cũng không thèm để ý chút nào, lựa chọn này của

anh vô cùng chuẩn xác.

Hà Chi Châu bắt đầu thu dọn đồ đạc, sau đó liền cầm một gói thịt bò khô còn nguyên cho vào thùng rác, vừa định vứt đi thì có một đôi tay ngăn anh lại: "A Hi cậu không ăn sao? Cho mình

nhé . . . ."

Hà Chi Châu không chịu nổi