
nhiều thứ cho Dung Ân, cô không quý trọng, lại tùy tiện
đem tặng người khác, anh tự nhiên cũng không biết nói tiếp ra sao.
"Cậu chủ, Dung tiểu thư là người tốt", Vương Linh nhận thấy anh không nổi giận, trước đây Dung Ân đối xử với cô rất tốt, liền vội vàng thay
cô lên tiếng thanh minh.
Nam Dạ Tước bắt chéo chân, lưng dựa vào sau ghế, "Phải không, tốt như thế nào?".
"Dung tiểu thư luôn giữ thái độ điềm đạm, chị ấy không hề tham lam mà mang đi nhiều đồ đạc, thậm chí còn cho lại tôi rất nhiều, tối hôm đó
chị ấy thu dọn đồ đạc, tôi cũng không biết rằng cậu chủ đã nói chia tay
chị ấy, thậm chí, ngay cả nói chuyện chị ấy cũng không..", Vương LInh
nhận ra, Dung Ân đêm hôm đó chắc chắn đã khó khăn đến nhường nào, thử
nghĩ người đàn ông mình yêu thương hết mực lại đuổi mình đi, có phụ nữ
nào chịu đựng được?
Nam Dạ Tước thấy cô bỏ dở câu nói, nhạy bén bắt được điểm bất thường, "Tối hôm đó?".
Anh chưa hề quyết định để Dung Ân đi, hơn nữa hôm sau còn cùng nhau dùng cơm trưa, mà tối hôm trước, cô đã chuẩn bị đồ.
"Buổi tối trước khi đi, Dung tiểu thư cũng để tôi ra ngoài mua đồ,
khi tôi trở về đúng lúc cậu chủ bỏ đi, vốn dĩ tôi đã nấu đồ ăn khuya,
vừa bưng lên, nhưng trông thấy tiểu thư trong phòng đang dọn dẹp đồ, nên tôi cũng không làm phiền".
Đôi mắt hẹp dài Nam Dạ Tước nheo lại, trước đó, anh vẫn chưa hề nói
rõ ý tứ, tối hôm đó, là Dung Ân đã tận lực chủ động, là cô đề nghị giao
dịch nên khiến anh sinh cảm giác chán ghét, ngày hôm sau anh mới quyết
định buông tha cô, mà cô, đã chuẩn bị từ trước?
"Cô ấy còn nói gì?".
"Dung tiểu thư hôm đó rất kỳ lạ, ban đầu tôi tưởng rằng vì cậu chủ
nhiều ngày không về, nên chị ấy trong lòng buồn bã, ban ngày chị ấy dọn
dẹp đồ đạc, tôi hỏi chị ấy chuẩn bị đi đâu, Dung tiểu thư chỉ nói, sẽ về nhà", Vương LInh cho rằng, những lời cô nói, sẽ cứu vớt được tình hình.
Nam Dạ Tước lấy ra một điếu thuốc, trong một chốc, những mảng khói
trắng đục vấn vít lấy đầu ngón tay anh, "Khi cô ấy ở nhà, còn làm gì
nữa?".
"Dung tiểu thư rất bình lặng, đôi khi chị ấy dọn dẹp phòng ốc, lúc
thì tôi trông thấy chị ấy ngồi ngoài ban công gõ máy tính, lúc đầu tôi
tưởng rằng chị ấy buồn chán nên muốn giải trí, sau này mới biết được là
vì công việc, Có đôi khi, chị ấy ngồi cả ngày cũng không nói năng câu
nào, vì thế tôi không hiểu, Dung tiểu thư rõ ràng rất yêu cậu chủ, nhưng vì sao cậu về nhà, cô và cậu lại cãi cọ, mỗi lần đều là sau khi cậu chủ bỏ đi, chị ấy mới khôi phục lại vẻ lãnh đạm vốn có".
Điếu thuốc kẹp giữa hai ngón tay Nam Dạ Tước bị bóp mạnh, tan thuốc
rơi xuống mu bàn tay, nhưng anh không hề cảm thấy đau, nói cách khác,
chỉ khi đối diện với anh, cô mới bày ra vẻ điên cuồng.
Thế nhưng, dường như những chuyện này cũng không đủ giải thích được
trọng tâm vấn đề, Bọn họ ở bệnh viện ầm ĩ một trận, hơn nữa, còn chuyện
đứa trẻ, cô đã toan tính từ trước, lẽ nào cũng không phải thật, cho dù
Dung Ân trước đó có trù tính thu dọn đồ đạc chuẩn bị bỏ đi, cũng chỉ có
thể nói, cô quá tự hiểu sự tình.
Tiếp tục cũng không thể ăn ngon miệng, Nam Dạ Tước đứng dậy đi lên
phòng ngủ,Dung Ân đi rồi, nơi này cũng trở nên quạnh quẽ, toàn bộ đồ đạc của cô cũng biến mất sạch sẽ không để lại lấy chút ít dấu tích, vương
lại cảm giác quen thuộc cũng không có, Nam Dạ Tước nằm thả lỏng trên
giường lớn, ánh nắng nóng rát dừng lại trước rèm cửa sổ, nhưng vẫn không sao ngăn chặn được nhưng tia nắng le lắt, anh gối đầu lên tay, xoay
người, dường như có thể trông thấy phảng phất hình ảnh Dung Ân đang ngồi ngoài ban công, cô đứng dậy, quặc trụ người lên thắt lưng anh, nói "Em
buồn chết mất....Nam Dạ Tước, nuôi dưỡng em".
Anh thật sự muốn nuôi dưỡng cô, cho cô được ăn ngon, anh muốn quý
trọng, nhưng hết lần này đến lần khác tự chính Dung Ân giẫm đạp lên sự
quý trọng của anh.
Hơn nữa, phiền chán, Nam Dạ Tước sẽ đá văng đi thật xa, trọn kiếp này không muốn lại chạm mặt, anh nheo đôi mắt hẹp dài, suy cho cùng, cũng
chỉ là một người phụ nữ, không cần chính mình phải khổ não.
Nằm một lúc, anh chuyển động người, trên lòng bàn tay là vết sẹo rõ
rệt giống như hình một con rết dữ tợn, nhưng không làm mất đi nét cuốn
hút trên bàn tay anh, ngược lại, càng thập phần nổi bật vẻ lạnh lùng.
Mở ngăn kéo, ánh mắt vô ý quét qua một hộp trang sức cất kín đáo
trong góc, Nam Dạ Tước cầm lên, mở ra, bên trong rỗng tuếch, toàn bộ nữ
trang Dung Ân đều đã mang đi sạch sẽ.
Anh câu dẫn khóe miệng, thậm chí có cảm giác chính suy nghĩ vừa rồi
có biết bao phần nực cười, Nam Dạ Tước cầm hộp bỏ lại trong ngăn kéo,
rợm đẩy vào, hộp trang sức theo lực đẩy lật lại, để lộ ra một tờ giấy.
Anh cầm lên nhìn, là một dãy số, khi lấy ra hộp trang sức, một tấm thẻ
rớt xuống chân người đàn ông.
Sắc mặt Nam Dạ Tước sau khi trông thấy liền chuyển lạnh, anh cầm lấy
tờ giấy đi đến thư phòng, mở máy tính, ánh mắt thâm thúy của người đàn
ông theo nhịp gõ linh hoạt trên máy tính dần âm u, mãi một hồi lâu sau,
anh mới kiểm tra được tài khoản ngân hàng của mình, anh lúc đó đã đưa
một tấm chi phiếu có để lại một khoảng trống