
biết bao kỷ niệm giữa cô và Nam Dạ Tước, lúc
này đây, hiện hữu rõ mồn một tựa như một thước phim quay chậm.
Lần đầu tiên gặp gỡ, anh nói, "Cùng tôi ngủ một đêm, thế nào?"
Sau này, anh nói, "Em muốn gì, tôi cũng cho em cái đó".
Cho đến đêm hôm qua, khi hãy còn đang hoan ái trên giường, anh nói,
""Nếu cô không mơ tưởng lấy đứa trẻ quấy rầy tôi, tôi cũng sẽ không
nhanh như vậy có ý nghĩ này".
Tới ngày hôm nay, anh nói, ""Hôm nay, có chuyện phải chúc mừng, đặc biệt là cô".
Dung Ân cảm giác như chính mình vừa trải qua một giấc mơ. Cho tới khi tỉnh lại, vẫn chỉ một mình cô độc lẻ loi và vô vọng.
Đàn ông.
Nói đã chơi chán, quả thực quá dễ dàng, Dung Ân nhịn không được cảm
giác vui mừng, đối với Nam Dạ Tước, may mắn cô đã sớm đề phòng. Một đêm
phóng túng ngày hôm qua, cũng chỉ là đòn bẩy hối thúc anh buông tay, sự
chủ động của cô đã không còn làm anh hứng thú, cô đề nghị giao dịch,
càng nhấn mạnh rõ mối quan hệ ràng buộc giữa hai người, Nam Dạ Tước quả
nhiên rất nhạy bén, khi buông tay, không chút mảy mai dây dưa dài dòng.
Đứng chờ rất lâu bên đường, Dung Ân mới bắt được xe, cô để hành lý vào sau cốp xe, sau đó đi đến bệnh viện chức năng.
Khi Nam Dạ Tước trở về Ngự Cảnh Uyển, đã là chập choạng tối.
Trên tầng hai, Vương Linh đang thu dọn, kỳ thực cũng không có gì phải sắp xếp lại, chỉ là trải mới ga giường, vỏ gối và đốt tinh dầu, đem mùi hương của Dung Ân còn lưu lại tan biến toàn bộ.
Khi Nam Dạ Tước đẩy cửa vào, gần như, tưởng chính mình đã vào nhầm
phòng, anh đứng ở cửa rất lâu, mãi cho đến khi trông thấy Vương Linh mới tỉnh táo lại.
"Cậu chủ, cậu về rồi ạ".
Người đàn ông cởi áo choàng, ném tùy ý xuống giường, "Cô ở đây làm gì, ai cho cô đổi lại đồ?".
"Là Dung tiểu thư ạ", Vương Linh đứng trước mặt anh, "Tiểu thư nói,
chủ mới của nơi này sẽ không thích dùng lại đồ, nên dặn tôi thay mới
toàn bộ".
Nam Dạ Tước cởi cà vạt, mở tủ quần áo, bên trong trống không, chỉ còn lại móc treo lủng lẳng, ngày thường cô chẳng hề động vào đống quần áo
này lấy một lần, khi ra đi lại mang theo toàn bộ, bàn trang điểm cũng
trống trơn, bóng lưng người đàn ông quay lại, khóe miệng nhếch lên để lộ một nụ cười cứng nhắc, cô, khi đã thông suốt, học cả thói khôn ngoan.
"Được rồi, ra ngoài đi".
Nam Dạ Tước đi vào phòng tắm, sau khi tắm xong, trên người, hãy còn
lưu lại cảm giác đau nhức vì vết cắn Dung Ân để lại đêm qua bị nhiễm
nước, anh mặc áo choàng ngủ, cũng không để ý, hơn nữa, vết thương qua
vài ngày rồi cũng sẽ liền lại.
Dung Ân hoàn thành xong thủ tục xuất viện ẹ cô, trời cũng đã sẩm tối, sau khi dọn dẹp xong xuôi, lúc này mới cảm giác được bụng đang không
ngừng sôi lên, "Mẹ, con ra ngoài mua đồ ăn về rồi".
Mẹ Dung mặc bộ đồ ngủ, ngồi dựng dậy, căn nhà vẫn ấm cúng như trước
đây, tuy rằng chỉ rộng vừa phải, nhưng vẫn là nhà, "Ân Ân, cuối
cùng....chúng ta cũng về rồi".
Dung Ân thổi thìa cháo đưa lên miệng bà, "Mẹ, ăn đi kẻo nguội, chắc mẹ đã đói lắm rồi".
"Mẹ....tự ăn được", tay trái mẹ Dung run rẩy cầm lấy bát cháo, "Sau này.....mẹ cũng sẽ tự ăn, mẹ....không muốn làm phiền con".
"Mẹ, mẹ nói gì vậy?", cõi lòng Dung Ân xót xa, hốc mắt ửng đỏ.
"Nha đầu ngốc....", mẹ Dung sau khi thử vài lần mới đưa được thìa
cháo tới miệng, "Con có công việc của con....Mẹ, chỉ có tự chăm sóc được mình, con mới có thể yên tâm đi làm....".
"Mẹ, con tin", Vẻ mặt Dung Ân ngập tràn ấm áp, tay phải đặt trên đùi đã không còn tê liệt của mẹ, "Mẹ sẽ mau chóng bình phục".
Đặt cạnh giường là một cây gậy và xe lăn, tuy bà trước nay vẫn cảm
thấy bất tiện, nhưng vẫn tự ép chính mình ngồi lên xe, Dung Ân dự định
ngày mai sẽ đi thuê một người giúp việc, có thể hằng ngày xoa bóp trị
liệu cho bà, giúp bà mau chóng bình phục hơn.
Phía bên công ty Sang Tân đã thu xếp ổn thỏa, ngay ngày mai cô đã có thể đi làm ngay.
Sau khi ăn xong cơm tối, Dung Ân trở lại phòng mình, cô bật đèn đầu
giường, ánh sáng màu cam ấm nóng vây phủ khắp gian phòng, ngay cả vị trí để dép trước đây của cô cũng không hề thay đổi, cô ngã người xuống
giường, cảm giác chăn nệm hãy còn lạnh dần thâm nhiễm cơ thể, Dung Ân
trở mình, đem khuôn mặt gối lên vai, khẽ chà sát mặt nệm.
Sau khi tính toán chi phí sinh hoạt trong hai tháng, cô bỗng như nhớ
ra điều gì, đứng bật dậy, mở ngăn kéo, lấy ra từ bên trong một chiếc
thẻ.
Bên trong, có mười lăm vạn.
Cô chưa từng muốn tiêu tiền của anh, nhưng cũng không vứt bỏ, Dung Ân sẽ không chỉ vì giữ lại tôn nghiêm cho bản thân mà hành động ngốc
nghếch để chính mình bị đói.
Cô dùng bút viết màu đen ghi lại vào sổ, mười lăm vạn, có số tiền
này, sau này mẹ cô muốn mau chóng hồi phục sẽ dễ dàng hơn, cô cũng không cần phải tự đeo lên mình một trách nhiệm nặng nề nữa phải gánh vác. Cắn đầu bút, cánh mũi thở ra, khắp căn phòng tràn ngập sự hưng phấn, Dung
Ân đóng quyển sổ lại, chung qui, mọi việc đều rất thuận lợi, bắt đầu từ
ngày mai, là có thể thấy được ánh sáng rực rỡ.
Ngày hôm sau, Dung Ân đi tới công ty môi giới tìm người giúp việc,
bên phía công ty Sang Tân, ngay cả bàn làm việc Thẩm Mặc cũng đã chuẩn
bị chu