Pair of Vintage Old School Fru
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3210431

Bình chọn: 8.00/10/1043 lượt.

cùng của , anh cũng xem nhưbiết.

Nhưng, dường như vẫn cho rằng như vậy là chưa đủ.

Thậm chí, còn lấy đứa trẻ làm tín , để ngày lún sâu hơn vào anh.

Nam Dạ Tước chỉ cảm đầu đau như búa bổ, nhớ lại cuộc cãi vã trong bệnh viện, trong lòng lại cảng cảm bực bội gay gắt.

Trở lại phòng ngủ, anh gọi cuộc ện thoại, khi Từ Khiêm tới, Nam Dạ

Tước ngồi mép giường, Từ Khiêm c thận kiểm tra vết thương, "Không phải

tôi đã với cậu rồi sao? Muốn vết thương mau lành, uống ít rượu, ít thức

khuya ".

Nam Dạ Tước buông hai tay xuống, chỉ cảm có gì quá đáng ngại, "Gần đây tôi rất tu tâm dưỡng tính".

Từ Khiêm liếc nhìn ly rượu, ngoài miệng cũng buông tha, "Lại rượu

vang và phụ nữ? Phải rồi, người phụ nữ ở đây đâu rồi? Lại thay?".

Tâm tình Nam Dạ Tước bực bội, liếc nhìn Từ Khiêm, "Từ khi nào cậu bắt đầu lắm lời vậy?".

Đứng dậy, dây thắt ở áo choàng may làm rớt lọ thuốc tủ đầu giường,

thoáng chốc,vài viên thuốc màu trắng từ bên trong rải đầy ra ngoài, lọ

thuốc lăn tròn rồi dừng lại dưới chân Từ Khiêm.

Nam Dạ Tước cũng tránh, giẫm lên những viên thuốc bước qua, dù sao, sau này cũng cần.

Từ Khiêm khom lưng nhặt lọ thuốc, bên trong còn sót lại mấy viên, "Đây là thuốc tránh thai dài kỳ, dùng nhiều tốt cho cơ thể".

Hai tay Nam Dạ Tước thọc vào túi, tới trước quầy rượu, rót ly vang, "Chất lượng quá kém, uống rồi còn có thai".

"Hừm?", Người đàn ông ngồi xuống mép giường, nhịn được cười nhạt, "Là do cậu quá khỏe, ngay cả thuốc cũng ngăn được".

"Miệng câu ít lời hơn được?", Nam Dạ Tước ngồi xuống cạnh Từ Khiêm,

người đàn ông cầm lọ thuốc đảo qua đảo lại trong lòng bàn tay, sau hồi

chú ý, chợt nhiên mi t cau lại, "Ai đây là thuốc tránh thai?".

Ngụm rượu trong miệng Nam Dạ Tước còn chưa kịp nuốt xuống, khóe môi

mỏng lạnh khốc mỗi lúc mím chặt, anh nhìn nghi hoặc trong Từ Khiêm, đáy

anh cũng mỗi lúc tối lại, anh im lặng hồi lâu, sau đó lạnh lùng mở

miệng, "Đây là thuốc gì?".

Từ Khiêm lấy ra viên thuốc, sau khi nhìn kỹ, "Rất rõ ràng, là loại

thuốc tương tự vitamin, chỉ là nhìn bên ngoài rất giống thuốc tránh

thai, người bình thường căn bản thể nhìn ra".

"Giỏi lắm!".

Nam Dạ Tước siết chặt ly rượu trong tay, trong lòng nhanh chóng hiểu ra mọi chuyện, ra, ngay cả đứa trẻ cũng phải ngoài ý muốn.

Anh đứng dậy ra ngoài, hai tay chống lên tay vịn, gió mát kéo đến,

thổi bay mái tóc màu đỏ rượu thôi, cho dù như vậy, cũng khiến tà mị như

hoa anh túc của người đàn ông biến mất, anh chậm rãi cúi đầu, trong nổi

trận cuồng phong.

"Biết đâu"

———

Đầu tiên tìm cách mang thai, nhận thấy anh không chịu thừa nhận, liền tự ý muốn sinh đứa trẻ, Dung Ân, trước đây, anh đã quá xem thường cô.

Người phụ nữ này, anh đã nuông chiều quá mức, suốt thời gian ở cùng

cô, anh không hề qua lại với người phụ nữ nào khác, thậm chí anh rất tin tưởng cô, càng không ngờ, cô đã sớm sắp đặt mọi thứ, nếu không xảy ra

chuyện ngoài ý muốn, e rằng anh sẽ còn bị cô giỡn cợt táo tợn hơn.

Trong lòng Nam Dạ Tước chợt nhiên có cảm giác thất bại, nhưng sâu

thẳm trong trái tim lại dấy lên một cơn đau âm ỉ như kim châm đang hành

hạ chính anh, đôi mắt đang nhắm chậm rãi mở ra, bầu trời đêm lấp lánh

muôn ngàn vì sao, không biết, mưa đã tạnh, liệu trời rồi sẽ quang?

Từ Khiêm nhìn người đàn ông bị nuốt trọn trong bóng tối, anh đứng dậy, đặt lọ thuốc lên đầu giường rồi lặng lẽ đi về.

Trong bệnh viện, suốt đêm qua, Dung Ân dường như không hề chợp mắt,

kim truyền nước cắm trên mu bàn tay khiến từng ngón tay đau buốt, làm

thế nào cũng không cảm nhận được độ ấm.

Vương Linh ra ngoài mua bữa sáng, cơ thể Dung Ân hãy còn yếu nên chỉ

có thể ngồi dậy nửa người trên, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa, liền trông

thấy một bóng người đang lưỡng lự.

"Vú Lưu", Cô nhìn qua liền nhận ra ngay.

Người đó đứng ở cửa, khi bước vào, trên tay cầm theo một chiếc cặp lồng.

"Vú Lưu", Dung Ân thấy bà lại gần, cô gọi tên.

"Ân Ân", vú Lưu mở cặp lồng lấy ra một bát canh gà nóng, "Đây là ta đặc biệt chuẩn bị cho cháu".

"Cám ơn bác".

"Ân Ân này", vú Lưu ngồi xuống ghế, miệng rợm cất tiếng, nhưng lại không biết nên nói gì, "À......"

"Vú Lưu, cháu xin lỗi, ngày hôm qua, cháu đã làm bác khó xử rồi".

"Tính tình lão gia một năm trở lại đây có phần nóng nảy hơn, Ân Ân, cháu thứ lỗi cho ông ấy....."

Dung Ân đưa tay đặt lên bụng. vuốt ve nhè nhẹ, "Kỳ thực, người đó

không phải cậu chủ đâu", Dung Ân gắng gượng mỉm cười, nhưng làm thế nào

cũng không thể, "Cháu cũng nghĩ vậy, sao lại có thể là Diêm Việt được

chứ? Hôm qua, quả thật là cháu đã nhìn nhầm...."

Vú Lưu thương xót, cầm lấy tay Dung Ân, "Ân Ân, chuyện trước đây hãy

quên đi, ta biết tình cảm của cháu và Diêm Việt rất sâu đậm, nhưng

mà...."

"Vú Lưu", vú Lưu buông hạ tầm mắt, thở dài thành tiếng, đem những lời muốn nói nuốt vào trong, "Cháu có thể nghĩ được như vậy, là tốt nhất".

"Ăn đi", bà bưng bát canh gà đến trước mặt Dung Ân, "Lúc này dưỡng

sức là quan trọng nhất, sinh non không khác nào sẩy thai, không thể qua

loa đại khái được".

Dung Ân rợm cầm lấy bát, nhưng vú Lưu đã nhanh hơn cầm thìa đưa đến miệng cô, "Cháu còn đa