
bắt đầu phát tán tin Nguyên soái đã chết khiến lòng quân
rung chuyển. Những mối quan hệ trên toàn đại lục cũng trở nên nhạy cảm. Đế đô
không còn là lựa chọn an toàn nhất nữa, những bác sĩ ưu tú nhất trong nước,
được bị mật triệu vào căn cứ.
Những
khớp xương vừa mới nối xong, mặc dù đang khỏi với tốc độ nhanh chưa từng có.
Tuy mỗi lần khẽ di chuyển, vẫn đau nhức đến xương tận tủy. Nhưng Hứa Mộ Triều
không thể nào ngồi yên trong căn phòng khiến cô ngạt thở này.
Cô ngồi
xe đẩy tự động, trượt đi không mục đích trên mặt đất đầy tuyết. Lướt qua tòa
nhà của Cố Triệt, lướt qua ký túc xá của sĩ quan, lướt qua trạm gác lặng yên.
Người ở căn cứ càng ngày càng nhiều, nhưng lại càng ngày càng yên tĩnh. Mặt ai
cũng cứng đờ, có người còn đỏ mắt, lệ nóng lưng tròng. Bọn họ đều là những
người trung thành với Cố Triệt nhất, mà hiện giờ, sự trung thành của bọn họ
không biết gửi gắm vào đâu.
Không
biết bắt đầu từ lúc nào, khi gặp nhau bọn họ sẽ sẽ thấp giọng nói với nhau một
câu: “Nguyên soái thân thể an khang”. Những quân nhân kiên cường thô lỗ nhất
này, cũng bắt đầu tin tưởng vào sức mạnh của lời cầu nguyện.
Mà khi
Thôi tư lệnh trở về từ tiền tuyến, gặp Hứa Mộ Triều ngơ ngác ngồi trên mặt đất
đầy tuyết, thì chỉ lẳng lặng nói: “Nguyên soái thân thể an khang”. Hứa Mộ Triều
yên lặng.
Thôi tư
lệnh nhìn cô, dùng giọng điệu của bề trên dịu dàng an ủi: “Tiểu Hứa, đừng lo
lắng quá. Nguyên soái nhất định sẽ tỉnh lại.”
Hứa Mộ
Triều lắc đầu. Ông không biết tình trạng của Nguyên soái ư? Bác sĩ hàng đầu
cũng nói hi vọng anh tỉnh lại rất là xa vời.
Thôi tư
lệnh vẫn nở nụ cười: “Từ khi Nguyên soái nắm quân quyền tới nay, tôi luôn hiểu
một đạo lý. Mà đạo lý này, sẽ không bao giờ mất đi hiệu lực.”
“Gì
cơ?”
“Bất cứ
lúc nào, cũng phải tin vào Nguyên soái.” Ánh mắt của Thôi tư lệnh kiên nghị, mơ
hồ ngấn lệ, “Cho nên Mộ Triều. . . Nguyên soái, thân thể an khang.”
“. .
.Nguyên soái, thân thể an khang.”
Bóng
dáng của Thôi tư lệnh đi xa dần, Hứa Mộ Triều kinh ngạc nhìn mặt đất đầy tuyết.
Một
ngày một đêm này, với cô là khoảng không hoàn toàn chết lặng. Mọi người hôi hả
ngược xuôi khóc lóc rơi nước mắt, chỉ riêng mình cô mờ mịt không biết đâu là
bến bờ. Chỉ cảm thấy trời đất u ám, khắp nơi đều là màu trắng xám khiến người
ta gai mắt.
Ký ức
cứ như con mối, từng chút một cắn nuốt trái tim của cô. Đôi mắt như bóng đêm
của Thẩm Mặc Sơ; một đêm trầm luân hai người quấn lấy nhau; cái nắm tay tĩnh
lặng mà mừng rỡ của Cố Triệt; cô dùng dao đâm vào ngực anh. . .
Thì ra
Thẩm Mặc Sơ đã xuống địa ngục mà cô cũng không chạy thoát nổi.
Thế
nhưng Cố Triệt, sao anh có thể cùng đi? Tôi và Thẩm Mặc Sơ, đều là những thân
thể mục ruỗng trăm năm, nhưng còn anh, anh là vua của loài người, hi vọng của
loài người kia mà!
Hình
ảnh gào khóc của vị bác sĩ hàng đầu giống như bàn ủi, nung đỏ mắt cô, không
ngừng lặp đi lặp lại trước mắt Mà lời nói của anh, càng giống như một con dao
găm sắc bén, liên tiếp tùng xẻo trái tim cô. Không ai biết vì sao Nguyên soái
lại sử dụng sức mạnh dưới tình huống thần kinh bị tê liệt, chỉ có cô lặng im
cất giấu bí mật không thể nói này.
Bởi vì
anh nói: “Có tôi ở đây.”
Cho
nên, dù cho thân thể rách mướp, dù cho máu gần như chảy cạn, dù cho hệ thần
kinh bị tê liệt đến mức hôn mê. Anh vẫn tỉnh lại ở khoảnh khắc cô suýt chết.
Khoảng
khắc đó, điều thúc đẩy vua loài người thức tỉnh, có lẽ chỉ là trực giác mà
thôi. Quân đội quốc gia giang sơn hết thảy đều ném sang một bên để cứu cô, sau
đó chìm sâu vào giấc ngủ. Chỉ để lại cho cô cái nắm tay kiên định dịu dàng, nói
cho biết cô tấm chân tình tĩnh lặng mà trúc trắc của anh.
Tấm
chân tình tĩnh lặng mà trúc trắc của anh.
Hứa Mộ
Triều nâng tay lên, chậm rãi ôm mặt mình.
Dưới
màn trời mờ mịt, trong màn tuyết lạnh lẽo. Vô số người qua lại như con thoi, vô
số sắc mặt đau xót. Khi lướt qua dưới tòa nhà của Nguyên soái, bọn họ vô cùng
kinh ngạc nhìn thấy một nữ bán thú mắt xanh cánh đỏ, ôm mặt mình, khóc lóc nức
nở, giống như một đứa trẻ.
Đế Đô.
Dưới
cơn bão tuyết ngập trời, một chiếc ô tô tầm thường chậm rãi đi tới đỉnh núi
phía xa. Xe vừa mới đậu ở trước tòa nghị sự, một người trung niên mặc đồ Tây
nhảy xuống xe, kéo thấp chiếc nón vành tròn, vội vã đi vào.
Tại một
căn phòng trên tầng ba, Tạ Mẫn Hồng đang gọi video call với một người. Nhìn
thấy có người tới anh ta lập tức cắt đứt cuộc gọi. Người đó tiến đến bên tai
anh, nhẹ giọng nói vài câu, lại lấy ra một xấp tài liệu trong ngực ra, cung
kính đưa cho anh.
Tạ Mẫn
Hoàng lật giở tài liệu, sắc mặt nặng nề, xoay người đi vào phòng trong.
Vừa mới
đi vào phòng, anh lại sửng sốt. Ánh mặt trời chiếu sáng chiếc giường trắng tinh
sạch sẽ của Nguyên soái. Mà cô thì tựa bên mép giường, gối lên tay ngủ giống
như một người con gái bình thường.
Lúc
này, cô chậm rãi ngẩng đầu dậy, ánh mắt vô cùng tỉnh táo.
Trong
giây phút này, anh đột nhiên ước gì mình có thể mang đến cho cô chút tin tức
tốt. Thế nhưng –
“Đã xác
nhận, quý tộc phía Đông đồng lòng ủng hộ Tiếu Lượng Tư của T