
ôn
mặt tĩnh lặng như thể đang ngủ say của anh.
Trong
nháy mắt này, sống hay chết; chủng tộc hay sự trung thành, tất cả đều tan biến
hết. Chỉ có bàn tay cứng ngắc không thể nhúc nhích của cô, năm ngón tay cong
lại nhẹ nhàng chạm vào tay anh.
Tiếng
động ầm ĩ xung quanh vẫn tiếp diễn. Đám cảnh vệ xông vào; giữa đống xác chết
đầy đất, Vua Zombie rốt cuộc cũng lỡ mất cơ hội cuối cùng đành phải bất đắc dĩ
rời đi, không thấy tung tích đâu nữa. Hứa Mộ Triều được người nào đó ôm đặt
sang một bên, mở mắt trừng trừng nhìn những ngón tay chạm vào nhau bị tách ra.
Không
kịp đưa đến phòng bệnh. Bác sĩ hàng đầu gần năm mươi tuổi xử lý vết thương cho
Cố Triệt ngay tại chỗ bằng tốc độ nhanh nhất. Không ai lo lắng cho Hứa Mộ Triều
cũng đang bị thương nặng, bao gồm cả chính bản thân cô. Cô thoi thóp nhìn anh
như thể ngủ say. Cô chỉ bị thương ngoài xương thịt, còn anh?!
Cửa đột
ngột bị đẩy ra, Quan Duy Lăng vọt vào, vẻ mặt đầy lo lắng. Lúc lướt qua Hứa Mộ
Triều, ánh mắt anh ta chỉ hơi ngừng lại rồi lập tức nhào tới trước giường Cố Triệt
đang được cấp cứu.
Thân
thể máu me đầm đìa kích thích thị giác của Quan Duy Lăng, anh bỗng ngây người
như con rối, “bịch” một tiếng quỳ gối trước giường Nguyên soái. Một lát sau,
tiếng khóc kìm nén trào ra từ yết hầu anh: “Nguyên soái! Nguyên soái!”
Đám
người không có nhiệm vụ đều bị đuổi ra ngoài, trong phòng còn lại bác sĩ, Quan
Duy Lăng, và Hứa Mộ Triều.
Người
hầu hôn mê một lúc lâu trên mặt đất, lúc này tỉnh lại, vùng vẫy ngồi dậy.
Anh ta
chỉ sửng sốt một giây, run rẩy nâng người dậy, căng thẳng nhìn Nguyên soái trên
giường bệnh.
Bỗng
nhiên, anh ta quay đầu, hung dữ liếc xéo Hứa Mộ Triều.
“Vết
thương của Nguyên soái rốt cuộc là thế nào?!” Quan Duy Lăng trầm giọng quát
lên, anh ta phẫn nộ nhìn về phía người hầu: “Sao lại bị tấn công? Cậu thân là
người hầu, vì sao không ấn hệ thống báo động.”
Người
hầu vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn chảy hai hàng nước mắt: “Không kịp! Không kịp!”
Anh ta lẩm bẩm nói, “Bọn chúng có chuẩn bị mới đến, tôi chưa kịp báo động đã bị
đánh ngất rồi!”
Các bác
sĩ khác căng thẳng băng bó, các loại chất dinh dưỡng hoạt hóa và thuốc men cao
cấp để duy trì sự sống được đưa vào trong cơ thể anh liên tục không ngừng. Mà
bác sĩ hàng đầu nhẹ nhàng dùng tay không ấn lên thân thể Nguyên soái, sau khi
bắt mạch xong, bỗng mềm nhũn ngã xuống đất. Bác sĩ hàng đầu nghiêm túc thiện
lương, đức cao vọng trọng, bắt đầu không để ý đến hình tượng gào khóc thê thảm.
Quan
Duy Lăng sợ đến ngây người, kéo áo ông ta: “Ông khóc cái gì? Ông khóc cái gì!”
Bác sĩ
hàng đầu nhìn Nguyên soái trưởng thành, bác sĩ hàng đầu tuổi già sức yếu, bỗng
nhiên đẩy Quan Duy Lăng ra, chảy nước mắt bò đến trước giường Nguyên soái, khóc
nấc lên: “Nguyên soái! Nguyên soái của tôi ơi! Trúng độc thì có sao đâu! Bị
thương nặng thì có sao đâu! Với thể chất của ngài, thuộc hạ đều có thể cứu được
ngài! Thế nhưng Nguyên soái! Rõ ràng trúng độc, thần kinh bị tê liệt, vì sao
ngài còn ép cơ thể mình dùng sức mạnh! Hiện giờ chất độc đã vào hệ thần kinh,
có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. . . Ngài muốn thuộc hạ phải làm sao đây!
Nguyên soái!”
Quan
Duy Lăng, Hứa Mộ Triều, người hầu, và các bác sĩ khác, tất cả đều im lặng. Chỉ
có tiếng khóc khàn khàn tê tâm liệt phế của ông lão bác sĩ, vang vọng khắp căn
phòng.
“Tại
sao? Nói cho tôi biết tại sao?!” Quan Duy Lăng bỗng nhiên vọt tới trước mắt Hứa
Một Triều, hai mắt đỏ ngầu dùng một tay xách cô từ dưới mặt đất lên, “Tại sao
cô lại ở đây? Tại sao Zombie có thể vào căn cứ được? Tại sao Nguyên soái lại
trúng độc?”
Nhưng
Hứa Mộ Triều hoàn toàn không nghe thấy. Cô chỉ nhìn chằm chằm Cố Triệt, sắc mặt
trắng như tờ giấy. Máu tươi không ngừng từ thân thể cô chảy xuống, cũng nhuộm
đỏ bàn tay Quan Duy Lăng. Anh lại cắn răng, tay kia bỗng rút súng ra, nhắm ngay
vào trán cô.
“Kẻ
phản bội phải không?” Anh ta lạnh lùng nói, “Cô là kẻ phản bội phải không?”
“Dừng
tay!” Một tiếng gầm bỗng vang lên, Quan Duy Lăng quay đầu lại, thấy vẻ mặt bi
thương của người hầu, anh ta đang dí súng lên đầu mình.
“Là tôi
thất trách, bị Zombie hạ độc trong thức ăn; lại không thể báo động kịp thời.
Tôi có tội.” Người hầu kiên quyết nói. Ánh mắt của anh ta chuyển lên người Hứa
Mộ Triều, hận ý tràn ngập đôi mắt, giọng điệu lại đau thương vô bờ, “Hứa Mộ
Triều, dù cho Nguyên soái có thể tỉnh lại hay không, bây giờ chỉ có cô có thể
bảo vệ ngài ấy.”
“Tất cả
tội lỗi, hãy để tôi gánh chịu.” Anh ta nói với Quan Duy Lăng, “Xin giải thích
tội của tôi với bộ quân pháp.”
“Rầm ——
” Người hầu ngã bịch xuống đất.
Trong
phòng im lặng như tờ. Bàn tay cầm súng của Quan Duy Lăng chậm rãi buông xuống,
ông lão bác sĩ ngừng khóc, kinh ngạc nhìn xác chết trên mặt đất.
Không
ai nói được lời nào.
Trong
lòng mỗi người, chỉ có tuyệt vọng.
Trời
sáng, rồi lại tối.
Bão
tuyết vẫn không ngừng, bóng đêm vẫn âm u. Nhưng toàn bộ đại lục đã hoàn toàn
thay đổi.
Tin tức
Nguyên soái bị thương nặng được hai người Quan Tạ giấu kín. Nhưng tại chiến
trường, kẻ địch đã