
êm chập chờn ngoài
cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy bụng hơi đói. Anh gọi người hầu đến, thản nhiên
nói: “Đêm nay là cái gì?”
Anh hỏi
không đầu không đuôi, khiến người hầu sửng sốt. Tuy nhiên, người hầu cận nhanh
chóng phản ứng, thử đáp: “Cháo giàu dinh dưỡng với mật ong và lòng trắng
trứng.” Thấy Nguyên soái không có phản ứng, người hầu nhẹ giọng nói: “Tôi lập
tức mang đến đây ngay.”
Anh
chàng người hầu ngẩng đầu, thấy Nguyên soái nhìn mình lại thử nói: “Tôi cũng sẽ
chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần.”
Nguyên
soái cúi đầu, từ chối cho ý kiến.
Người
hầu ra khỏi thư phòng, vẻ mặt vui mừng. Từ lúc tin tức Cố Lệ qua đời truyền
đến, Nguyên soái ăn rất ít, làm việc cũng càng thêm liều mạng. Hiện tại chịu ăn
khuya, đối với tổ người hầu mà nói chính là chuyện tốt nhất trên đời.
Anh
ta gọi đầu bếp đến, cẩn thận dặn dò một phen, ôn hòa cười nói: “Sau này bữa
khuya mỗi đêm, đều chuẩn bị cho Hứa Thượng tá một phần giống như vậy. Không,
hai phần.”
Sắc
trời mờ mịt, hẻm núi rạn nứt màu máu, giống như làn da cứng rắn nứt nẻ của
zombie khiến người ta như lạc vào một thế giới tiêu điều hoang tàn.
Đây
là lãnh địa của zombie, nơi đã không có sức sống nhiều năm. Hôm nay lại có một
sinh mệnh mới được sinh ra.
Nhà
xưởng được dựng ở ngoài trời, cũng không vì cơn mưa mà giảm sức sản xuất. Chỉ
làm cho làn da ngăm đen và những vật dụng kim loại màu xám có vẻ âm trầm lạnh
lùng thêm.
Quân
trang phẳng phiu màu xanh, bởi vì được đan với sợi kim loại chịu lực cao nên
sáng mờ mờ dưới ánh đèn. Chiếc mũ màu xanh đậm kéo thấp xuống, lộ ra khuôn mặt
tuấn lãng trắng nõn của người đàn ông. Trong đôi mắt đỏ đậm có ánh sáng lưu
chuyển.
Hắn
đan tay chống trên xe bọc thép, tay kia cầm điếu thuốc lá. Đôi mắt híp lại theo
cánh tay của mình nhìn về nơi xa.
“Người
máy cũng hút thuốc?” Bên cạnh là zombie cao lớn với khuôn mặt mang hoa văn hình
bướm dữ tợn mặc khôi giáp màu đen, thản nhiên hỏi người kia.
Minh
Hoằng dập tắt đầu thuốc lá, cười nhẹ: “Những thứ của loài người, tôi đều phải
nếm thử.” Hắn chuyển hướng “Vua zombie, anh cũng từng là người mà phải không?
Vua
zombie —— Thẩm Mặc Sơ hừ lạnh một tiếng, ngữ khí châm chọc: “Người? Chuyện của
trăm năm trước, ai còn nhớ nổi?”
“Không
bằng xuất binh đi? Lãnh địa của loài người, chúng ta chia đôi?” Minh Hoằng nói
bâng quơ.
Thẩm
Mặc Sơ thong thả lắc đầu: “Quân tôi vứa mới chiến bại trong tay loài người, tổn
thất nặng nề. Vẫn là để Minh tướng quân bộc lộ tài năng đi.”
Minh
Hoằng cười nhạt, cũng không đề cập chuyện hợp tác nữa.
Giữa
màn mưa, cô gái xinh đẹp mặc đồ đỏ, giày bó màu đen, sắc mặt lạnh lùng hơn cả
mưa thu.
“Tướng
quân, nhóm người máy cải tạo đầu tiên đã xong.” Miệng cô khẽ nở nụ cười
dịu dàng: “Xin cho phép tôi triển lãm trước ngài.”
Minh
Hoằng gật gật đầu, quay qua nói với Thẩm Mặc Sơ: “Đây là Minh Huy – người đã
từng bị tay sai của Hứa Mộ Triều chặt đầu.”
Vẻ
mặt Thẩm Mặc Sơ không chút thay đổi, cũng không thèm liếc Minh Huy lấy một cái.
Minh
Hoằng nở nụ cười ấm áp: “Vua zombie, cám ơn anh đã không ăn Hứa Mộ Triều.”
Thẩm
Mặc Sơ lạnh lùng nói: “Cô ta da trơn thịt non, vốn là bữa ăn ngon, chỉ là quá
giảo hoạt, chạy thoát mất. Chẳng phải cô ta cũng chạy thoát từ trong tay anh
sao?”
Minh
Hoằng nghe vậy, ngẩng ra, cười to sang sảng: “Sau này tôi sẽ đưa cho anh, năm
mươi cô gái loài người sạch sẽ xinh đẹp. Hứa Mộ Triều này có một số ân oán cũ
với tôi, tôi phải đến mang cô ta về đảo Tây Vu.”
Lúc
này, vua zombie mới mỉm cười: “Tướng quân khách sáo rồi.”
Nhìn
thân ảnh hai người họ Minh đi vào trong mưa, Thẩm Mặc Sơ nhíu mày.
Dựa
theo mệnh lệnh của Hudgens, anh đồng ý để bọn người máy mượn đường. Chỉ là đám
người cận tinh tính tình cẩn thận, bảo Thẩm Mặc Sơ đừng nhắc tới sự tồn tại của
bọn họ. Cho nên đến nay, Minh Hoằng vẫn cho rằng Thẩm Mặc Sơ là thủ lĩnh duy
nhất của zombie.
Gần
đây, người máy xâm nhập vào khu vực chỉ huy phía Tây của loài người, thắng lợi
liên tiếp. Minh Hoằng lại bằng lòng bỏ ra nhiều vũ khí hơn để mượn khu phía
Đông của Thẩm Mặc Sơ sản xuất người máy.
Chỉ
là nghe cảnh vệ zombie báo lại, thấy mấy ngàn binh lính loài người kinh hoàng
bị bắt vào nơi sản xuất, Thẩm Mặc Sơ biết rằng, bọn họ không chỉ sản xuất người
máy thuần túy, vì thế tự mình đến xem. Minh Hoằng cũng thoải mái hoan nghênh.
Chiến
tranh giữa người máy và zombie là tương lai không thể tránh né. Chỉ là bây giờ,
hai bên đều có lòng riêng bắt tay với nhau theo nhu cầu mà thôi. Về phần khi
hắn nhắc tới Hứa Mộ Triều, Thẩm Mặc Sơ dĩ nhiên là cố ý giấu diếm. Đối với cô
ấy, chiếm phân lượng trong lòng vua Zombie chỉ có hại mà không có lợi lộc gì.
“Tư
lệnh, đã an bài thỏa đáng.” Tướng quân Zombie Lưu Phi, vội vàng đi tới, thì
thầm bên cạnh anh.
Thẩm
Mặc Sơ gật đầu: “Minh Hoằng rất khôn khéo, phải làm việc thật cẩn thận.”
Khuôn
mặt dữ tợn của tướng quân Zombie lộ ra thần sắc bi thương: “Bọn họ chắc chắn sẽ
hoàn thành mười phần mười, mong Tư lệnh yên tâm.”
Răng
nanh của Thẩm Mặc Sơ dính bụi mờ mịt, đôi môi xanh đen mím chặt lại, trầ