
nhanh chóng thu dọn bàn của Nguyên soái xong xuôi, cũng rất biết điều
không liếc mắt nhìn ngó gì, lập tức ra khỏi phòng sách ngày. Nói cho cùng cô đã
từng nếm mùi đau khổ rồi, ai biết phòng này có gắn trang bị hệ thống giám thị
bí mật hay không.
Mới
vừa đi tới cửa, liền gặp người hầu của Cố Nguyên soái cúi đầu đứng một bên. Lúc
này, bụng Hứa Mộ Triều bỗng nhiên kêu”ùng ục”. Cô hơi ngượng ngùng, ngẩng đầu
lên thì thấy anh ta vẫn đứng yên như cũ, chỉ có khóe miệng ẩn hiện ý cười ôn
hòa.
Thật
đúng là hơi đói nha.
Cô
cười với anh ta: “Anh này, anh có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?”
Người
hầu trẻ tuổi ngẩng đầu, nao nao, liền thấy cô càng cười nhu hòa thân thiết hơn:
“Nếu có, cũng mang cho tôi một phần được không?”
Anh
chàng kia lập tức sai người dẫn Hứa Mộ Triều đến một gian phòng nghỉ và đem đến
một phần ăn khuya thanh đạm mà đầy đủ dinh dưỡng. Chỉ là câu hỏi của cô, làm
cho anh ta hơi do dự.
Anh
có chuẩn bị bữa ăn khuya cho Nguyên soái không?
Thân
là người hầu cận, anh ta đương nhiên hy vọng Nguyên soái yêu quý thân thể, nếu
thức đêm thì phải bổ sung dinh dưỡng. Chỉ là hình như Nguyên soái cũng không để
ý thân thể của mình, thức ăn khuya từng được đưa tới, sáng sớm hôm sau lại vẫn
lạnh lẽo đặt ở vị trí cũ.
Cô
gái này luôn ở trong thư phòng của Nguyên soái, cô nam quả nữ ngây người lâu
như vậy. Câu hỏi của cô, chẳng lẽ là ám chỉ mình nên chuẩn bị một bữa ăn khuya
sao?
Cứ
cân nhắc mãi, anh ta thấy phòng ngủ của Nguyên soái vẫn còn sáng đèn, liền bưng
một phần ăn khuya, gõ cửa tiến vào.
Nguyên
soái quả nhiên còn chưa nghỉ ngơi, nhìn thấy thức ăn trên tay người hầu, Cố
Triệt thản nhiên nói: “Tôi không đói bụng.”
Người
hầu chần chờ một chút, nói: “Dạ….Là Thượng tá Hứa Mộ Triều sai thuộc hạ mang
tới cho ngài.”
Lúc
này nguyên soái mới ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại ở khay thức ăn trên tay
người hầu một chút.
Trong
lòng người hầu buông lỏng, xem ra nhắc tới Hứa Thượng tá, phản ứng của Nguyên
soái quả nhiên khác hẳn, chắc là sẽ ăn? Thật tốt quá, sau này cứ nhờ cô ấy
khuyên Nguyên soái ăn cơm….
Nguyên
soái lại cúi đầu lần nữa, ánh mắt trở lại tập báo cáo.
Người
hầu không biết làm sao cho phải.
“Cô
ấy kêu cậu đưa cậu sẽ đưa? Cậu là người hầu của ai? Muốn đưa thì đưa cho cô ấy.
Không ăn, đem ra ngoài.” Nguyên soái cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh lùng
nói.
Người
hầu vừa buồn bực vừa sợ hãi rời khỏi phòng.
Đêm
đó, trong phòng của Hứa Mộ Triều, được tới hai phần ăn khuya do người hầu của
Nguyên soái đưa tới. Lúc hỏi tại sao đưa đến hai phần, người hầu im lặng một
chút rồi trả lời: “Nguyên soái sai tôi đưa tới.”
Hứa
Mộ Triều hơi sửng sốt, cảm giác có chút phức tạp. Cố Triệt sợ một phần mình ăn
không đủ sao? Thì ra tên lạnh lùng này cũng biết quan tâm đến người khác.
Trải
qua đêm nay, sự tức giận trong lòng trước kia hình như cũng tiêu tan không ít.
Mà người kia, hình như cũng không ngang ngược như trong tưởng tượng,.
Cô
hạnh phúc ăn cả hai phần ăn khuya, ngủ thẳng đến hừng đông. Cho đến lúc bị
người hầu của Nguyên soái đánh thức.
Tuy
rằng chỉ ngủ mấy giờ, tinh thần Hứa Mộ Triều lại vô cùng phấn chấn, thoải mái
chạy đến thư phòng của Nguyên soái. Ánh nắng ấm áp xuyên qua bức màn nhạt màu,
khiến cho căn phòng có vẻ tươi mát thanh nhã lạ kỳ. Cố Triệt khoanh tay đứng
trước một màn hình tinh thể lỏng thật lớn, xem xét hình ảnh biểu thị binh lực ở
tiền tuyến.
Nghe
thấy tiếng động, anh chậm rãi quay lại, đồng phục Nguyên soái màu xanh dương
sẫm phẳng phiu, càng khiến sắc mặt anhtrắng như tuyết. Ngón tay thon dài trắng
trẻo chỉ lên màn hình: “Tiền tuyến hồi báo, đã phát hiện một vạn bộ đội của
quân địch, xuất hiện ở đây.”
Gần
một đêm không ngủ, anh lại có tinh thần hơn cả cô, thân thể cao lớn tràn trề
sức mạnh, hai mắt trong suốt lấp lánh những tia sáng âm trầm. Hứa Mộ Triều nhìn
sườn mặt như một bức phác họa kiểu công bút *của anh, khiến cả căn phòng tràn
đầy ánh mặt trời cũng phải ảm đạm đi không ít.
(*Công
bút: một kĩ pháp của nghệ thuật tạo hình dùng trong việc diễn tả bằng những nét
chính xác. Ở Châu Âu dùng bút sắt, Châu Á dùng bút nho để viết hay vẽ. Lối vẽ
công bút dùng cho hội hoạ, đồ hoạ và trang trí trên các tác phẩm mĩ nghệ và
nghệ thuật gốm_theo đại từ điển.)
“Hẳn
là đang cải tạo bộ đội.” Hứa Mộ Triều nói, “Chúng ta tính sao đây?”
Cố
Triệt liếc nhìn cô một cái: “Chúng ta….quyết không rút lui.”
Người
hầu thay Nguyên soái truyền lại mệnh lệnh, Hứa Mộ Triều lẳng lặng đứng giữ bên
bàn làm việc của anh, chờ những Tham mưu khác đến, cũng nhau tìm ra đối sách cụ
thể.
Đồng
phục Nguyên soái càng khiến cả người anh thêm lạnh lùng xa cách. Khiến Hứa Mộ
Triều hoài nghi, người hạ lệnh tặng phần ăn khuya cho cô, thật sự là con người
trước mắt sao?
“Phần
ăn khuya ngày hôm qua, cám ơn anh.” Cô nhẹ giọng nói, ánh mắt vẫn dừng lại ở
cửa, “Ăn ngon lắm.”
Mà
Nguyên soái cũng không ngẩng đầu, ngón tay đang viết chỉ dừng một chút, cũng
không hề đáp lại.
Chỉ
là đêm đó, khi Nguyên soái công tác đến nửa đêm, nhìn bóng đ